Thẩm Dĩnh nghe thấy suýt chút nữa ngừng thở, sửng sốt bị nước miếng của mình làm cho sặc, ho đến mức mặt đỏ tía tai: “Khụ khụ khụ, anh, có phải anh hiểu lầm cái gì hay không, khụ…”
Dường như Lục Hi dự liệu được cô sẽ không thừa nhận, cũng không vội mà chứng thực, một chút xíu hỏi cô, tra tấn cô: “Em đừng nói với tôi việc chặn tôi ở cửa quán bar là ngoài ý muốn?”
Chặn anh ở cửa quán bar… Được rồi, chuyện này hoàn toàn chính xác không có cách nào chối cãi, thật sự đã cố gắng hết sức nhưng cũng không thể cứ nhận như vậy, Lục Hi làm cách nào nào nhận ra cô vậy?
Thẩm Dĩnh ổn định lại tâm tư: “Đúng là tôi tới tìm anh, có một số việc muốn hỏi anh mà thôi.”
“Chuyện gì?” Anh từng bước ép sát.
Thẩm Dĩnh thuận miệng nói dối: “Chuyện công việc.”
Ai ngờ, nghe xong Lục Hi lại cười xùy một tiếng: “Trong công việc tôi không phải là quản lý trực tiếp của em, em đây là báo cáo vượt cấp.”
Thẩm Dĩnh bị anh nói cho á khẩu không trả lời được, luôn cảm giác cảm xúc và tâm tư của mình khác thường, đều tại ánh mắt lợi hại của anh đã nhìn thấu tất cả không còn một mảnh.
Cô vẫn còn suy nghĩ muốn làm sao để phủ nhận, liền nghe được tiếng nói của anh từ đỉnh đầu rơi xuống: “Em không cần phải vội vàng phủ nhận chuyện thích tôi, nếu như đổi lại là người khác thay tôi uống ly rượu này, tôi cũng sẽ giúp, nhưng tuyệt đối không dùng hình thức này.”
Nói xong, sợ cô không hiểu, Lục Hi còn chỉ chỉ quần áo tán loạn trên mặt đất chưa kịp thu dọn.
Có ý tứ gì cũng đã quá rõ ràng rồi.
Thẩm Dĩnh có chút không rõ ràng cho lắm nhìn về phía anh: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Tôi muốn nói, em, có thể thích tôi.”
Có thể thích anh?
Cho nên bây giờ là anh đang cho phép cô có tình cảm với anh?
Dường như trong nháy mắt hiểu được ý tứ trong câu nói này, cảm xúc trong đáy lòng Thẩm Dĩnh từ bối rối khẩn trương biến thành kinh ngạc rung động, tiếng tim đập mạnh mẽ nhắc nhở cô, mình đối với câu nói này của Lục Hi có bao nhiêu phản ứng.
Cô thích Lục Hi sao?
Cô chưa từng dám nghĩ tới chuyện như vậy, bọn họ bắt đầu cũng không mấy tốt đẹp, quan hệ thực tế nhất trực tiếp nhất, cho nên cô cấm chỉ mình đối với người đàn ông trước mắt này sinh ra bất kỳ huyễn tưởng nào.
Nhưng mỗi lần gặp nguy hiểm, anh luôn luôn là người xuất hiện đầu tiên cứu cô trong nước sôi lửa bỏng, kể cả ý chí sắt đá như thế nào cũng không được thờ ơ được, huống chi là cô.
Cô chỉ như một con cá mắc cạn ở trên bờ cát, không thể hô hấp, không có cách nào hoạt động, sức lực còn sót lại cũng không thể tạo ra động tĩnh gì, mà cô lại quá cần có một đôi tay đẩy cô một cái.
Mà Lục Hi, chính là người đó.
Không thể nói là anh không đặc biệt, vừa vặn ngược lại, đối với cô mà nói anh thật sự là quá đặc biệt.
Đặc biệt đến mức khiến Thẩm Dĩnh không thể không chú ý đến anh, quan sát anh, tìm hiểu anh, thậm chí xâm nhập vào cuộc sống của anh.
Tất cả đều thẩm thấu dần dần mỗi khi hai người ở chung và dần thay đổi một cách vô tri vô giác, không phải cô không biết, chỉ là không muốn đi đối mặt.
Hôm nay Lục Hi đã nói ra, cô không thể không nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
Thích Lục Hi sao?
Thẩm Dĩnh lại hỏi mình một lần, hai mươi bốn năm ngoại trừ Đoàn Trí Thiên, cô chưa từng thích qua người khác, nếu như bây giờ con tim đã trả lời, như vậy chắc là thích.
Cô cũng không biết rõ là thích nhiều hay ít, ít nhất khi đối mặt với anh, nội tâm của cô không thể tĩnh lặng như mặt hồ, thậm chí ngay cả lúc nào thì cô bắt đầu có ấn tượng tốt với anh cũng không biết.
Suy nghĩ kỹ một chút, chuyện anh làm cho cô cũng rất nhiều.
Kiện cáo, công việc, chăm sóc tất cả cuộc sống của cô, còn chèn ép nhà họ Đoàn, tất cả đều không khỏi có liên quan đến anh.
Thẩm Dĩnh rất lâu mới tìm được giọng nói của mình, cô hỏi ra một vấn đề rất lớn mật, giọng nói mang theo sự run rẩy: “Ý của anh là, anh cũng thích tôi sao?”
Ánh mắt anh rất sâu, khiến cho người ta không thấy rõ được cảm xúc bên trong, duy nhất có thể chắc chắn là bây giờ anh rất nghiêm túc: “Em có thể hiểu như vậy.”
Thừa nhận sao? !
(⊙o⊙)
Thẩm Dĩnh nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái: “Chuyện này…”
“Bên cạnh tôi không người phụ nữ nào khác, cũng không có đối tượng mập mờ nào, chỉ có một mình em mà thôi, cho nên nghĩ như thế nào thì tùy em.” Lục Hi đánh gãy lời cô, giống như ghét bỏ cô hỏi quá nhiều.
Mà anh, căn bản không biết nên trả lời như thế nào.
Ba mươi hai tuổi, thời gian tốt nhất của một người đàn ông, có sự nghiêp được vạn người kính ngưỡng, duy chỉ thiếu một tình yêu.
Câu nói này Thẩm Dĩnh rốt cục nghe rõ, anh đem quyền chủ động giao vào trong tay cô, chỉ là… Sao đột nhiên từ chiến tranh lạnh lại biến thành như bây giờ vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua cô thay anh uống ly rượu kia?
Thẩm Dĩnh không rõ, nghĩ cũng không thông, chẳng qua cảm thấy như thế này dường như cũng không tệ.
Hai người trò chuyện xong, Lục Hi khẽ hôn một cái lên môi cô sau đó liền phủ thêm áo quay người ra khỏi phòng ngủ.
Thẩm Dĩnh nửa nằm trên giường, đầu vẫn có chút mơ mộng, tâm tình cũng bị khuấy động thật lâu không thể bình phục lại, cô lấy ra điện thoại từ đầu giường, tìm tới một tên trong zalo.
Tiểu Dĩnh: Ngủ dậy chưa?
Đại Thối Tử: Nói nhảm, cũng không nhìn một chút là mấy giờ rồi, ngủ tiếp thật sự sẽ thành cá ướp muối đấy.
Tiểu Dĩnh: Tớ có chuyện này nói cho cậu biết trước.
Đại Thối Tử: Cái gì?
Sau khi nhắn xong một loạt tin nhắn Phùng Tuyết Du thuận tay đem điện thoại di động đặt trên mặt bàn, lấy một chén nước ấm nhấp một hớp, chờ lần nữa cầm điện thoại di động lên nhìn đoạn chat trong khung chat trên màn hình, nước vừa uống vào lại phun ra. ! ! ! ! !
Lục Hi thổ lộ với Thẩm Dĩnh? !
Phùng Tuyết Du lau đi nước đọng ở khóe miệng, ngón tay gõ thật nhanh ở trên màn hình: Anh ấy nói như thế nào vậy, cậu chắc chắn không phải mình hiểu sai chứ?
Tiểu Dĩnh: …
Thẩm Dĩnh nghĩ nghĩ, đem nội dung hai người đối thoại vừa rồi kể lại, không tới nửa phút, điện thoại của Phùng Tuyết Du đã gọi tới.
Thẩm Dĩnh rất nhanh nhận, còn chưa kịp nói chuyện, liền bị tiếng thét chói tai của Phùng Tuyết Du dọa cho hết hồn.
“A a a a a Thẩm Dĩnh! ! Cậu mẹ nó không lừa tớ chứ, cậu lại đem Lục Hi câu được tới tay sao? !”
Thẩm Dĩnh không biết làm sao, bỗng nhiên có chút cảm giác có tật giật mình, miệng dán lên microphone, hạ giọng: “Cậu nhỏ giọng một chút có được không!”
“Tớ sao phải nhỏ giọng? ! Chuyện này phát sinh xác suất có thể so với sao hỏa đụng phải trái đất, lợn mẹ biết trèo cây có được không!” Nói xong, dường như cô ấy ý thức được không quá hợp lý, lại bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, không phải tớ nói cậu không tốt, chỉ là tớ quá khiếp sợ, thực sự không nghĩ tới hai ngươi có thể đến được với nhau!”
Phải biết là Lục Hi xuất sắc như thế nào, người đàn ông như vậy đừng nói là Thẩm Dĩnh ngay là một trăm Thẩm Dĩnh cũng không thể sánh được.
Khác nhau nhiều như vậy vậy mà cuối cùng lại đến với nhau!
Khóe miệng Thẩm Dĩnh giật một cái, trong lòng cũng thấp thỏm: “Cậu nói có phải anh ấy có ý tứ này hay không?”
“Tớ cảm thấy là, mặc dù Lục Hi không có nói rõ, nhưng ý của anh ấy không phải là cậu nghĩ như thế nào thì là như thế đó sao!” Nói xong Phùng Tuyết Du lại bắt đầu kích động: “Không ngờ tới nha đúng là không ngờ tới, Lục Hi vậy mà lại biết trêu chọc như thế.”
Đem sự lựa chọn giao cho Thẩm Dĩnh, vừa khiến cô suy nghĩ vừa khiến cô luân hãm, đúng là cao thủ!
Tuy ngoài miệng Thẩm Dĩnh không nói, nhưng nụ cười đã lặng lẽ bò lên trên gương mặt, đáy lòng lan tràn ra một cỗ ngọt ngào mật ý.
“Cậu mau sửa lại tên trên tin nhắn đi, cho thêm hai chữ Lục Hi vào, đừng nói gì nữa, cậu chính là Thượng Đế!” Phùng Tuyết Du so với cô còn kích động hơn: “Bạn tốt, phú quý rồi chớ quên tớ nha, nhớ kỹ đừng quên người chị em này đó!”