CHƯƠNG 124: CHO CÔ THẤY CÁI GIÁ CỦA VIỆC CHẠY TRỐN
Mà Thẩm Dĩnh cũng không biết có một người đàn ông bởi vì tìm cô mà lo lắng đến nỗi nửa cái mạng cũng không còn. Sau khi trải qua sự sợ hãi ở chỗ Mã Thiên Xích, cô đã rời khỏi hòn đảo này vào ngày hôm sau, cô đã đến một hòn đảo khác bên cạnh.
So với cái này, một cái nữa là khu du lịch, sự riêng tư không mạnh mẽ, mỗi ngày đều có rất nhiều người lui tới, cô không dám đi vì sợ đi lạc, nhưng bây giờ cô càng sợ chỗ ít người hơn.
Sự tồn tại của người đàn ông Mã Thiên Xích đó giống như khí độc, nơi có không khí thì có thể có sự tồn tại của anh ta.
Mặc dù Phùng Tuyết Du uống hầu như muốn xiêu, nhưng cô vẫn còn chút ký ức, cũng thuận theo ý cô.
Hai người thu dọn xong hành lý, đi tàu thủy đến một hòn đảo khác, thay vì chọn một khách sạn, họ sống trong một homestay sang trọng.
Lúc này Phùng Tuyết Du thật sự lo lắng, nhịn không được mà hỏi: “Tiểu Dĩnh, cậu đột nhiên biến mất như vậy, Lục Hi có lo lắng đến phát điên hay không?”
Cô ta không hỏi thì còn tốt, hỏi một cái thì đáy lòng của Thẩm Dĩnh giống như vừa có một cục đá thả xuống.
Cô nhắm mắt lại, sợ mình sẽ khóc lên: “Tớ không biết.”
“Cậu không biết?”
Phùng Tuyết Du nhăn lông mày, thấy vẻ mặt đau khổ của cô, tiến lên nắm bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô: “Rốt cuộc cậu và Lục Hi thế nào rồi?”
Liên tục kìm nén nhiều ngày như vậy, ngay cả người tâm sự cũng trong không có, trong đầu cô có rất nhiều suy đoán nhưng không có cái nào là tốt, giờ phút này cô không nhịn được nữa, ôm vai của Phùng Tuyết Du nói liền một mạch.
“Cái gì?” Nghe được Lục Hi và Thiệu Mộc Giai ở bên nhau, Phùng Tuyết Du kinh ngạc há miệng to đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà vào trong: “Mắt của Lục Hi bị mù hoặc não của anh ta có vấn đề rồi, cùng với Thiệu Mộc Giai…”
Cô ta không thể tin nổi, đối mặt với ánh mắt vụn vỡ của Thẩm Dĩnh, trong lòng cô ta dâng lên sự yêu thương không ngừng. Cô ta cố gắng khuyên nhủ mình tỉnh táo, không nên tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Có phải là có hiểu lầm gì đó không?”
Sắc mặt của Thẩm Dĩnh trở nên ảm đạm: “Nếu như có thì ngày thứ hai anh ấy cũng hẳn là nên giải thích với tớ.”
“Anh ta không hề giải thích?” Phùng Tuyết Du càng thêm ngạc nhiên.
Thẩm Dĩnh không nói chuyện, thái độ ngầm thừa nhận.
“Má ơi, điên rồi điên rồi, Lục Hi có thể coi trọng Thiệu Mộc Giai, chắc là có mắt không tròng!” Phùng Tuyết Du chửi mắng vài tiếng, sau khi mắng xong lại hỏi cô: “Nhưng mà thật sự chắc chắn là không có hiểu lầm gì chứ?”
Thẩm Dĩnh không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, bởi vì từ khi xảy ra chuyện cho đến hôm nay, cô cũng không hề liên lạc với Lục Hi, dù là một cuộc điện thoại cũng không có, nhưng bởi vì chính vì điều này nên sự hy vọng từ đáy lòng của cô mới từ từ biến thành sự tuyệt vọng.
Phùng Tuyết Du thấy cô không nói chuyện, thở dài một hơi, nghĩ đến trước đó đã từng tiếp xúc mấy lần với Lục Hi, vẫn có thái độ tốt: “Tiểu Dĩnh, mặc dù tớ chưa gặp được Lục Hi mấy lần, nhưng trong mắt tớ thì anh ta không giống với tên cặn bã Đoàn Trí Thiên, chắc là về chuyện với Thiệu Mộc Giai cũng không có quan hệ gì đặc biệt…”
Sao Thẩm Dĩnh lại chưa từng nghĩ đến những lời cô nói.
Có điều…
“Thiệu Mộc Giai nhận điện thoại của anh ấy, chuyện này tớ có thể nhịn, nhưng cô ta còn gửi ảnh hai người ở trên giường nhưng không mặc quần áo, anh ấy ngay cả một câu giải thích cũng không có.” Thẩm Dĩnh ngẩng đầu hỏi cô ta: “Du Du, câu nói xem tớ nên nghĩ thế nào, tớ còn có thể nghĩ như thế nào nữa?”
Phùng Tuyết Du ngoại trừ thở dài vẫn là thở dài, đúng vậy, mặc dù trong chuyện này cô ta muốn tin Lục Hi, nhưng cũng không có lý do để tin, thậm chí ngay cả một cái cớ cũng không có.
An ủi cô ấy không?
Hình như là cô ấy không cần, sợ an ủi như vậy sẽ càng làm cho cô ấy khó chịu.
“Mấy ngày tiếp theo cậu cứ thả lỏng tâm tình đi, tất cả đều chờ cậu điều chỉnh tốt tâm tình thì hãy nói tiếp.” Cô ta chỉ có thể khuyên như vậy, nhưng giọng nói vẫn bất lực và rất yếu.
Tháo chuông còn cần phải có người buộc chuông, tất cả đều phải chờ ở Lục Hi.
…
Bảy giờ rưỡi tối, trong phòng quan sát của một khách sạn ở bán đảo thành phố H.
Một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát đứng trước màn hình, cẩn thận xác nhận thời gian và giám sát màn hình, mùi khói thuốc ở trong phòng đều xuất phát từ người đàn ông đang ngồi trên ghế trong phòng làm việc.
“Xin lỗi ngài, chín giờ sáng nay, người thuê phòng đã trả phòng và người này không còn ở khách sạn nữa.”
“Đây là camera ra giám sát ở cổng chính của khách sạn chúng tôi, anh có thể thấy vào lúc chín giờ mười phút, hai người phụ nữ này đã rời khách sạn bằng taxi.”
Giọng nói của quản lý khách sạn vẫn còn lượn lờ ở bên tai, Lục Hi ngồi trên ghế chậm rãi nhắm mắt lại, tinh thần thật sự rất kém, mắt mở ra tiếp xúc với không khí cũng rất đau, hút thuốc quá nhiều làm cổ họng cũng khô khốc, kích thích vô cùng, nhưng làm vậy mới có thể giữ vững tinh thần.
Anh đến rồi, nhưng cô đã đi rồi.
Giống như là có cảm ứng, trước sau với anh không kém quá mười tiếng đồng hồ.
Nên nói là ăn ý hay quá hiểu nhau?
Đôi mắt sắc bén sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm vào thân ảnh nhỏ nhắn yếu ớt ở bên trong, đôi môi mỏng gợi cảm nở một nụ cười trào phúng, sự lo lắng cho cô từ từ biến thành hận ý!
Mấy ngày nay anh lo lắng cô sống có tốt hay không, lo lắng cỡ nào nếu như cô gặp người xấu, nhưng tất cả đều không có, cô cùng bạn tốt đi du lịch, thậm chí còn mặc một chiếc váy thật đẹp, nhìn không ra có chút khổ sở bi thương nào.
Trốn tránh?
Anh ngược lại muốn nhìn xem cô có bản lĩnh gì, lại có thể trốn đến chỗ nào nữa!
Sau khi đã xác nhận giám sát, Trịnh Tinh Cung bước đến để hỏi ý kiến của anh: “Tổng giám đốc Lục, bây giờ làm sao đây?”
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng: “Kiểm tra, chỉ cần người còn ở thành phố H thì sẽ chạy không thoát. Dùng tốc độ nhanh nhất để kiểm tra thông tin đăng ký phòng của Phùng Tuyết Du, bây giờ chúng ta đi đến đó.”
Trịnh Tinh Cung sợ hãi vì giọng nói lạnh lẽo của anh, nhận sự giao phó và không chút dấu vết đánh giá sắc mặt của tổng giám đốc, trong lòng không khỏi giúp Thẩm Dĩnh lau mồ hôi.
Tổng giám đốc Lục thật tốt với cô Thẩm, nhưng chính vì lòng tốt này mà người đàn ông đã trở thành bộ dáng hiện tại. Nghĩ tới cảnh sau khi tìm thấy được cô Thẩm, trong lòng Trịnh Tinh Cung có chút không chắc chắn.
Chỉ mong hai người không xảy ra chuyện gì nữa, nói hết lời trong lòng ra, vui vẻ ở bên nhau, ngàn vạn lần đừng tiếp tục gây gỗ hiểu lầm, tránh phụ tấm lòng của nhau.
Mười lăm phút sau, cục công an thành phố H gửi tin tức đến, là địa chỉ khách sạn hiện tại của Phùng Tuyết Du, ngay cả thông tin về số phòng cũng có.
Sau khi nghe được tin tức, Lục Hi cũng không hề dừng lại mà cất bước đi ra phòng quan sát, quanh thân đều là khí lạnh làm người khác không dám đến gần, thậm chí cũng không dám nói nhiều một câu.
Vừa mới đi ra khỏi cửa khách sạn, gió biển ấm áp ấp ẩm ướt quất vào mặt, nhưng đáy lòng của anh giống như chết lặng. Nói anh tàn nhẫn cũng được, biến thái cũng được, nhưng nếu để anh tìm được người phụ nữ đáng chết kia, anh nhất định sẽ khiến cho cô biết cái giá của việc chạy trốn.
…
Chỉ sau một giờ, chiếc xe Bentley màu đen đã dừng ở bên ngoài khách sạn của một hòn đảo khác.
Nhân viên của bãi đỗ xe tiến lên chuẩn bị tiếp nhận chìa khóa, người đàn ông có đôi chân dài không dừng bước chân, trực tiếp đi lướt qua anh ta mà tiến vào đại sảnh, một câu cũng không nói, ngay cả biểu tình cũng không có, đi theo phía sau chính là cảnh sát thỉnh thoảng xuất trình giấy chứng nhận cảnh sát.
Cửa thang máy mở ra, những người ở phía sau vô ý muốn đi lên theo, bị Lục Hi cản lại.
Đôi mắt đen của người đàn ông dường như không có một chút ánh sáng: “Không cần đi theo nữa, để tôi tự lên.”