CHƯƠNG 250: MẬP MỜ CẮN MỘT CHÚT
Không có cách nào, ở trong nước mình không thể tự do làm theo ý muốn, Mã Thiên Xích chỉ có thể chờ đợi.
Cục trưởng cũng không quá rõ ràng lai lịch của Mã Thiên Xích, chỉ biết lúc bên trên dặn dò rất mờ mịt, cho nên ông ta có thể cảm giác được thân phận của người đàn ông này vô cùng bí ẩn, đồng thời tốt nhất không nên tùy tiện thăm dò.
Anh ta đến đây, bên trên ra lệnh không được để người thứ ba biết, cho nên ngoài bọn họ và Thẩm Dĩnh, không được phép nhắc đến với người ngoài, trong đó bao gồm cả Lục Hi.
Khác với một người thân phận cao quý như Lục Hi, người như vậy chỉ cần nhìn thấy lần đầu tiên thì sẽ liên tưởng đến hai chữ: nguy hiểm.
Cho nên cho dù quan hệ không thích hợp, nếu chẳng may không cẩn thận cũng sẽ có thể gây ra sai lầm lớn.
Vì vậy, trong hai giờ ngồi chờ đợi, Cục trưởng hầu như chưa từng thay đổi tư thế ngồi, trong lòng liên tục cầu nguyện rằng Mã Thiên Xích có thể rời khỏi căn phòng này, nhưng chờ tới chờ lui không thấy anh ta động đậy. Ngay lúc ông ta sắp nhịn không được hít sâu một hơi thì Thẩm Dĩnh rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Trong màn hình theo dõi, người phụ nữ dường như bị lạnh mà tỉnh, sau khi run rẩy, từ trên bàn đứng lên, đưa tay lau mắt, hình như vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mờ mịt nhìn những bức tường xung quanh.
Mã Thiên Xích thấy dáng vẻ cô lúc tỉnh dậy, không biết nhớ tới điều gì, đôi môi mỏng hơi cong lên, để chén trà trong tay xuống đi thẳng ra ngoài.
Cục trưởng lập tức nháy mắt với một nhân viên cảnh sát, đối phương ngầm hiểu dẫn anh ta đến chỗ gian phòng Thẩm Dĩnh đang ở đó.
“Ken két” một tiếng, cửa mở ra, hai ánh mắt trong phòng ngoài phòng đối diện nhau, một bên vô cùng bình tĩnh, một bên kinh ngạc không thôi.
Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông dáng vẻ cao lớn từ cửa đi tới, sợ đến mức từ trên ghế đứng bật dậy, vội vàng lui về phía sau hai bước mới đứng vững: “Anh, anh,…..”
Cô cho rằng mình bị hoa mắt, vội vàng nháy mắt mấy cái mới phát hiện đây không phải là ảo giác.
Thế nhưng…
Chỗ này là đồn cảnh sát, cô mới đến đây mấy tiếng, người đàn ông này đã theo sau. Rốt cuộc phải có tốc độ và mạng lưới quan hệ như thế nào mới có thể làm được những chuyện này trong thời gian ngắn như vậy?
Chỉ nghĩ lại, toàn thân cô đã đổ mồ hôi lạnh.
Mã Thiên Xích trước khi đi vào đã gọi người tắt camera giám sát căn phòng này, lúc này thưởng thức vẻ kinh hoảng của người phụ nữ, anh ta lại có chút vui vẻ biến thái.
Đúng vậy, thấy dáng vẻ này của cô, tâm trạng anh ta sẽ rất tốt.
Vì vậy, anh ta tiến gần lại hai bước, nhìn cô dần lui đến chân tường, sau khi không còn đường lui nữa, anh ta đưa tay nâng chiếc cằm tinh tế của cô lên: “Lâu rồi không gặp, cô Thẩm.”
Động tác như thế, giọng nói có chút ngả ngớn, khiến Thẩm Dĩnh nhớ lại lần trong hẻm nhỏ bên ngoài quán bar kia…
Thân thể cô tự động rơi vào trạng thái phòng bị, vô cùng cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt: “Tại sao anh lại ở đây?”
Khả năng xuất quỷ nhập thần của anh ta thực sự vượt quá tưởng tượng của cô. Cho dù là nơi như đồn cảnh sát, anh ta muốn đến cũng dễ như trở bàn tay, người đàn ông này…. rốt cuộc có thân phận gì?
“Đừng sợ, tôi sẽ không hại cô.” Mã Thiên Xích khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên cúi người ghé sát bên môi cô, nhìn như muốn hôn lên.
Thẩm Dĩnh ngưng thở, hơi nghiêng mặt đi, lông mi run rẩy.
“A, tránh rồi.” Giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phả bên tai cô.
Cảm giác bị trên đùa ập tới, Thẩm Dĩnh hung hăng trừng anh ta: “Chơi vui lắm sao?”
Mã Thiên Xích nhìn khuôn mặt cực kỳ phẫn nộ đồng thời cũng vô cùng hoạt bát của cô, rốt cuộc cũng hài lòng buông tay ra: “Vẫn thuận mắt như thế.”
Cái từ không khí trầm lặng này không thích hợp với cô.
Cơ thể Thẩm Dĩnh dán sát tường, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất với anh ta: “Rốt cuộc anh là ai? Tại sao cứ luôn bám lấy tôi?”
“Tôi là ai cô rồi sẽ biết, quan trọng là… tôi có thể giúp cô.” Nói xong, mắt phượng của người đàn ông hơi nhướng lên, nhìn bức tường xung quanh: “Thế nào, muốn tôi đưa cô ra khỏi đây không?”
Con ngươi Thẩm Dĩnh run rẩy không thôi, thần kinh căng thẳng nhìn người đàn ông trước mắt: “Anh đưa tôi đi? Anh có biết đây là đâu không? Đây không phải là nơi anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
“Nếu tôi nói có thể thì sao?”
Thẩm Dĩnh trợn mắt: “Cái gì? !”
“Chỉ cần cô muốn, bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi.” Vẻ mặt anh ta bình tĩnh giống như đang nói thời tiết hôm nayy rất đẹp vậy, dường như việc đưa cô ra khỏi đây chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc tới.
Nếu như đổi thành người khác, Thẩm Dĩnh nhất định nghĩ rằng anh ta đang khoác lác. Nhưng nếu người này là Mã Thiên Xích, cô cảm thấy anh ta thực sự có thể làm được.
Tim cô đập rất nhanh. Ở cùng với Mã Thiên Xích đúng là một loại giày vò đối với người bình thường.
“Sợ tôi sao?” Rõ ràng bắt được sự hoảng loạn trong mắt người phụ nữ, anh ta cười nhắc lại câu nói kia: “Tôi sẽ không làm hại cô.”
“Nếu không muốn làm hại tôi thì đừng tới gần tôi.” Thẩm Dĩnh mím môi, nói: “Tôi không muốn dính dáng tới anh.”
Nghe vậy, người đàn ông nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên đi vòng qua một bên khác: “Nghe cô nói như vậy, trái tim tôi bị tổn thương đấy…”
Thẩm Dĩnh nhăn mày: “Anh rốt cuộc…”
Lời nói còn chưa dứt, Mã thiên Xích đột nhiên đi vòng tới, ngay sau đó mi tâm đột nhiên cảm giác được một lực mềm mại, ngón tay thô to đè lên mang theo hơi thở xa lạ: “Đừng nhíu, không đẹp.”
“…” Thẩm Dĩnh bị động tác đột ngột vô cùng thân thiết này làm cho giật mình, giơ tay lên hất cổ tay anh ta ra, gây ra tiếng “bốp” thanh thúy.
Cô không khống chế sức, thật sự tạo ra một mảng đỏ hồng.
Tuy rằng sức lực phụ nữ không đáng kể, đánh lên người chẳng qua cũng như gãi ngứa mà thôi, có thể nhìn thấy vết hồng nổi lên, Mã Thiên Xích vẫn sửng sốt.
Sống ba mươi năm, đây là lần đầu tiên bị phụ nữ đánh, cảm giác rất vi diệu.
Mặt người đàn ông lúc này đen lại, đôi mắt không lộ rõ hờn giận, tay kia của cô bị người đàn ông nắm lấy, bóp chặt khiến Thẩm Dĩnh không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn: “Đau quá, anh buông ra!”
“Dám đánh tôi?” Ánh mắt Mã Thiên Xích hiện lên sự nguy hiểm, mới dùng sức ba phần đã khiến bàn tay cô sưng đỏ lên: “Trách tôi chưa nói hậu quả với cô.”
Anh ta khó hiểu bỏ lại một câu, ngay lúc Thẩm Dĩnh chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cổ bỗng nhiên đau xót. Cô vô thức đẩy tay ra, nhưng lại bị anh ta tóm lấy.
Cảm giác hàm răng cắn trên da thịt ra, anh ta lại cắn cổ cô!
Nhưng chẳng mấy chốc, vết cắn thay đổi, đầu lưỡi chạm vào làn da mỏng manh mịn màng không nhịn được liếm lên, môi trên môi dưới ngậm lấy một khoảng da thịt chậm rãi mút vào….
Thẩm Dĩnh thoáng cái nổi da gà, phía sau là mặt tường lạnh như băng, phía trước là lồng ngực cứng rắn của người đàn ông, muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể bị động chịu đựng…
Theo sự chuyển động của anh ta, Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy cổ mình như bị con rắn quấn lấy. Loại cảm giác lạnh lẽo trơn trượt này khiến dạ dày cô cuộn lên muốn nôn ra.
Đôi môi của người đàn ông di chuyển đến vị trí ngực cô, dừng lại ở chỗ đường cong nhô ra, cách lớp áo mập mờ cắn, rất nhanh đã buông ra.