CHƯƠNG 310 : YÊU KHÔNG THỂ NÓI.
Hai chữ này đối với Mã Thiên Xích không còn xa lạ gì nữa, tuy bọn họ chưa từng xuất hiện cùng nhau nhưng vân luôn có cảm giác không có lúc nào là không đối đầu.
Động tác của anh dừng lại, ngoài ý muốn hỏi: ”Em nói…ai cơ?”
“Lục Hi, là anh ta!” Thẩm Dĩnh khóc nấc, lông mi đều bị ướt nhẹp, nước mắt chảy dài: ”Bây giờ anh đã biết rồi, vừa lòng rồi, có thể thu tay lại không?”
Mã Thiên Xích vô cùng kinh sợ, ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ thế nhưng lại là Lục Hi, anh rút tay về, chưa kịp nói gì trên mặt liền bị ăn một bạt tại nóng rát.
Một tiếng ”Pa” vang khắp hành lang yên tĩnh.
Thẩm Dĩnh nước mắt ràn rụa, hai mắt ngập nước không nhìn rõ khuôn mặt của anh, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng: ”Mã Thiên Xích, anh khiến tôi thật thất vọng!”
Người đàn ông không phòng bị nên mặt hơi hơi nghiêng sang một bên, má trái nóng bừng, đau rát, có thể cảm giác được cô đã dùng nhiều lực thế nào, khoang miệng đập mạnh vào răng, một mùi máu tươi ngai ngái ập đến.
Anh dùng đầu lưỡi ngăn lại chỗ bị rách da, nâng tay sờ sờ má, quay đầu mìn cười tà ác: ”Lục Hi đến rồi?”
Thẩm Dĩnh nhìn thấy vẻ mặt này của anh, trong lòng liền căng thẳng, cô nhanh tay nhặt áo lên, ánh mắt đỏ ngầu: ”Anh cũng đừng nói anh ta, tất cả những gì anh vừa làm có khác gì anh ta đâu? Nếu không nói, rồi nếu như tôi nói mà anh vẫn không tin, thì anh muốn làm gì?”
Mã Thiên Xích im lặng, không còn gì để phản bác lại.
Nhưng Thẩm Dĩnh lại không cho anh cơ hội trốn tránh: ”Anh sẽ xâm phạm tôi trong góc tối này, sẽ mặc kệ suy nghĩ của tôi để thỏa mãn dục vọng của anh!’
Anh sẽ ư?
Mã Thiên Xích không biết, anh chỉ biết lúc anh nghe thấy cái tên Lục Hi, đầu óc anh liền không nghĩ được gì nữa.
”Tôi cho rằng ở với nhau năm năm, anh sẽ tin tưởng con người tôi, cho dù không đi chăng nữa cũng sẽ không dùng cách này ép tôi, anh thất vọng về tôi ư?” Thẩm Dĩnh nén lại sự chua sót ở đầu mũi, gằn từng câu từng chữ với anh: ”Tôi rất thất vọng về anh!”
Nói xong, cô mặc kệ cảm xúc của anh, trực tiếp lướt qua anh đi ra khỏi cầu thang thoát hiểm, không lâu sau tiếng mở cửa vang lên, cô bước vào trong nhà.
Mã Thiên Xích nâng tay hung hăng day huyệt thái dương ép chính mình tỉnh táo lại, tiếc là càng dùng lực lại càng không có tác dụng.
Tối nay anh đã phạm sai lầm, ảo não vì sự thiếu kiên nhẫn của bản thân, nhưng rõ ràng nếu việc này lại diễn ra lần nữa, anh nhất định vẫn sẽ không kìm được mà tức giận.
Nhưng nếu ban đầu biết đó là Lục Hi, anh tuyệt đối sẽ không động vào nửa cọng tóc của cô.
Mã Thiên Xích nghĩ đến những giọt nước mắt cô vừa rơi, nghĩ đến cô rõ ràng rất yếu ớt lại giả vờ mạnh mẽ. Trong lòng sụp đổ, anh vung một cú đấm mạnh vào tường.
”Bịch” một cái, năm đốt ngon tay phiếm hồng, nhưng anh dường như chẳng cảm nhận được gì cả, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bức tường trống rỗng.
Nỗ lực và kiềm chế trong năm năm qua đã hoàn toàn sụp đổ trong một buổi tối. Cái tát của cô không phải đánh trên mặt anh, mà là đánh vào trái tim anh.
Rất đau, rất đau.
Người đàn ông dựa vào vách tường, cơ thể theo mặt tường nhẵn bóng trượt xuống, khoảng cách vài bước nhưng anh lại không dám tiến vào căn nhà kia, cô bị hoảng sợ, anh không ở đó có lẽ cô sẽ ổn hơn.
Mã Thiên Xích bắt đầu hút thuốc, một điếu rồi một điếu, bản thân vốn không phải là một kẻ nghiện thuốc lúc này lại không khác gì ác quỷ, mỗi điếu đều hút rất dữ dội.
Năm năm qua đi, cái gì xảy ra thì nên xảy ra rồi, thành phố Z cách Luân Đôn xa như vậy, hắn vẫn xuất hiện, tránh không được. Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng có một cảm giác không thể giải thích được quan hệ giữa người đàn ông đó và Thẩm Dĩnh.
Đôi mắt của người anh sâu thẳm, nhưng nếu không tránh được thì sao, bao nhiêu năm như thế, anh cũng nên đối mặt với nó rồi.
Lục Hi, đáy lòng Mã Thiên Xích thầm đọc hai chữ này, vậy xem xem ai mới là người cười đến cuối cùng đi.
…..
Sau khi Thẩm Dĩnh đi, Phùng Thanh trở về nói hai câu đơn giản với anh: ”Cô Thẩm đã đến nhà an toàn rồi ạ.”
Lục Hi bình thản nghe, anh vẫn đang ngồi trên giường ngay chỗ cô vừa nằm: “Cô ấy có nói gì không?”
Phùng Thanh nghĩ lại cuộc đối thoại trên xe, không đành lòng đả kích anh nên chỉ nói một câu: ”Tâm trạng cô Thẩm xem ra không được tốt cho lắm ạ.”
Tâm trạng… không tốt ư?
Những ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc không kiểm soát được mà run rẩy. Không vui cũng đúng thôi. Anh đã làm điều đó với cô. Sự ghê tởm và khó chịu của cô được viết trên mặt. Trong lòng cô hẳn ghê tởm anh lắm.
Nghĩ đến đây, trong đầu không tự chủ nhớ đến 3 chữ hiện lên màn hình điện thoại của cô, sự chán nản trên người anh thậm chí còn nặng nề hơn, anh quay đầu lại phân phó: “Điều tra một người đàn ông tên là Mã Thiên Xích và gửi thông tin cho tôi trong thời gian ngắn nhất.”
Phùng Thanh sửng sốt, sau đó gật đầu: ”Vâng.”
”Anh về trước đi.” Anh đột nhiên nặng nề phát ra tiếng.
Phùng Thanh vô thức nhìn ra cửa: ”Vậy ngài…”
”Hôm nay tôi ở đây.” Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống cơ thể săn chắc của anh, trái ngược hoàn toàn với màn đêm bên ngoài cửa sổ, hàng mi dài của anh hạ xuống, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: “Sáng mai qua đây đón tôi!”
”Vâng” Phùng Thanh tuy có chút không hiểu, nhưng thân phận cấp dưới không nên hỏi quá nhiều, lúc xoay người ra ngoài còn giúp anh đóng cửa phòng lại.
Căn phòng to chỉ còn lại một mình Lục Hi, xung quanh đều trở nên yên lặng.
Anh tiện tay cầm lấy tập tài liệu Lý Nham đưa cho mình, bên trên là bản ghi chép công việc của một người đã ông da trắng, từ lúc xin vào công ty đến lúc thôi việc, cột tên của anh ta có ghi 1 chữ tiếng Anh-Davy.
Đây là tên nguyên cáo mà Thẩm Dĩnh phụ trách, một người đàn ông không được bồi thường thích đáng cho các thương tích liên quan đến công việc.
Nghĩ cũng thật nực cười, sau năm năm không dễ dàng gì mới gặp nhau, công ty anh đầu tư lại xảy ra chuyện như vậy, còn đúng lúc bị Thẩm Dĩnh gặp phải, anh luôn gây ác cảm cho cô mặc dù kẻ ác này lại chẳng phải anh.
Lục Hi đọc qua hai lần rồi đặt tài liệu về chỗ cũ, ngửa đầu ngã xuống giường, đôi mắt nheo lại vì ánh sáng của đèn trần.
Anh yêu cô đến mức nào đây?
Vì có mùi hương và dấu vết về sự tồn tại của cô trong căn phòng này cho nên anh không nỡ rời đi, rõ ràng có nơi ở nhưng lại nói với người phụ trách bữa tiệc muốn ở lại đây.
Thậm chí anh vẫn đang đóng cửa sổ, vì sợ cảm giác này sẽ nhanh chóng tiêu tan mất.
Lục Hi cười khổ, không biết từ khi nào mình lại biến thành loại người mà mình khinh thường nhất, vì yêu mà mụ mị đầu óc, vì một chữ tình mà làm ra những chuyện ngốc nghếch, khó tin.
Anh giơ cánh tay đặt lên trán. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu xuống làm hiện rõ ngũ quan sắc cạnh như điêu khắc của anh. Năm năm nay anh chẳng khác nào cái xác không hồn, đáng tiếc là cô không hiểu được, hoặc nói cô không muốn hiểu nữa rồi.
Anh làm chuyện sai lầm, ông trời trừng phạt anh thế nào cũng được. Chỉ xin đừng để cô quên anh đi yêu người khác, anh không chấp nhận được, anh đi con đường tình yêu này gian khổ, chẳng khác nào một lão già ở xa mạc gần đất xa trời, mà Thẩm Dĩnh lại là nguồn nước, là khát vọng duy nhất của anh.