CHƯƠNG 247: QUAN HỆ NAM NỮ THƯỜNG NỐI THẲNG VÀO LÒNG NGƯỜI
Từ khi chuyện xảy ra đến bây giờ mới chỉ nửa ngày đã ầm ĩ đến mức cả thành phố đều biết, cho dù chuyện không liên quan tới anh nhưng liên lụy đến La Quyết Trình và bệnh viện La thị, đây là điều anh không muốn nhìn thấy nhất.
Lúc này video gốc trong tay chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, ném cũng không được, giữ lại cũng không xong. Nếu như bỏ qua, như vậy tình cảnh của Thẩm Dĩnh chắc chắn sẽ rất khó khăn. Nếu như giữ lại, vậy La Quyết Trình lại phải chịu trách nhiệm thay anh.
Bất kể là loại kết quả nào đều không phải là điều anh muốn.
Ban đầu chỉ cần móc nối quan hệ với Cục cảnh sát bên kia kéo dài chút thời gian, nhưng bây giờ bởi vì một cuộc điện thoại của Giang Sở Tinh mà tất cả đều loạn hết cả lên.
Ngoại trừ điều này, anh càng muốn biết cô ta làm sao tin chắc Trương Lan Trình đã qua đời.
Giang Sở Tinh rõ ràng rất hoảng hốt, ở dưới sơ hở như vậy, cho dù cô ta có diễn xuất giỏi tới đâu cũng không thể không có chút cảm xúc dao động nào.
Cũng chính vì vậy, cô ta cũng không tiếp tục che giấu nữa mà cố ý bẻ cong sự thật nói: “Không sai, em chính là biết, em tận mắt nhìn thấy Thẩm Dĩnh cầm ống tiêm, nếu như bà ngoại em không chết, sao các anh không cho em gặp được bà! Hơn nữa lấy sức khỏe của bà căn bản không chịu nổi chút giày vò nào!”
“Vậy em nói xem, vì sao nửa đêm em lại gọi một người bụng dạ khó lường tới bệnh viện gặp mặt?!” Nói cho cùng, lần gặp mặt này vẫn là do Giang Sở Tinh mở đầu.
“Em sao biết cô ta lại mất trí như thế, em chỉ muốn nói cho cô ta hiểu rõ, tôi thừa nhận em muốn thông qua điều này để làm cho cô ta rời đi, nhưng em không ngờ…” Nước mắt Giang Sở Tinh tràn ra, khóc đau khổ như vậy, giống như mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời: “Không ngờ cô ta ác độc như vậy, ngay cả người già cũng không buông tha!”
“Ác độc?” Lục Hi thấy cô ta khóc tới nước mắt rơi đầy mặt, không những không đau lòng, thậm chí cảm thấy châm chọc: “Anh sẽ điều tra mọi chuyện rõ ràng xem rốt cuộc là ai ác độc.”
“Lục Hi!” Giang Sở Tinh thấy anh muốn đi thì hét lớn một tiếng, người đàn ông không hề dừng lại, bóng lưng cương quyết. Cô ta dứt khoát không quan tâm, xông tới ôm ngang lưng anh, áp mặt tới: “Em đã vì anh mà mất đi ba mẹ, bây giờ em còn phải vì người anh yêu mà mất đi người thân cuối cùng. Nếu anh có chút lòng trắc ẩn thì không nên đối xử với em như vậy mới phải!”
“…”
“Bà ngoại em chết, anh lại nghi ngờ là do em làm à?” Giang Sở Tinh khẽ cười, giọng khàn khàn, cười bất lực đáng thương như vậy. Trong lòng cô ta đã xem mình thành người bị hại, mà Thẩm Dĩnh mới là người gây hại: “Em đúng là rất ghét cô ta, nhưng em có ác độc hơn nữa, cũng làm sao có thể hại chết người thân của mình chứ? Em vẫn là con người đấy! Bà ngoại không còn, em cực kỳ bi thương, em khổ sở, em cũng phẫn nộ. Cho nên em tố cáo Thẩm Dĩnh, điều này có gì sai sao? Em chỉ là muốn đòi lại công bằng thôi!”
Giang Sở Tinh nói những lời này mỗi câu mỗi lời đều nói không sai, nhưng rơi vào trong lòng Lục Hi lại giống như từng nhát dao. Cô ta nhằm tất cả vào Thẩm Dĩnh, đổ hết lên trên người cô, muốn anh tin tưởng Thẩm Dĩnh là một hung thủ giết người à?
Từ khi mới bắt đầu gặp người phụ nữ kia, anh đã biết cô đơn thuần lại tốt đẹp, tốt hơn bất kỳ người nào. Đôi mắt kia cong lên khi cười, lúc khóc lại giống như thác nước bị đục thủng một lỗ, từng giọt trong suốt nối thẳng vào trong lòng.
Người độc ác không thể có đôi mắt làm cho người ta xúc động như vậy được. Khi cô khóc nói với anh, anh làm sao có thể không tin cô được?
Lục Hi tránh khỏi người phụ nữ phía sau, anh thậm chí cũng không nhìn cô ta, chỉ nghiêng mặt giống như bố thí vậy: “Anh sẽ điều tra rõ sự thật. Về phần ba mẹ em chết… Bọn họ đúng là chết vì anh, anh nợ bọn họ nhưng không nợ em.”
“Em là con gái của bọn họ, sao anh lại không nợ em chứ!?” Giang Sở Tinh bị chọc trúng nỗi đau trong lòng. Ba mẹ qua đời chính là đả kích lớn nhất trong cuộc đời cô ta: “Anh có tư cách gì mà thoải mái nói ra những lời này, mạng người là lớn nhất. Anh căn bản chẳng biết sự ra đi của bọn họ có ý nghĩa thế nào đối với em cả!”
Đã qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Giang Sở Tinh nói trắng ra những lời này. Cô ta không phải là không để ý, không phải là không quan tâm, chỉ là trong thời gian dài được Lục Hi che chở mới quên đi thù hận. Bây giờ anh nói với giọng điệu như vậy đã một lần nữa làm thù hận trong lòng cô ta cháy lên.
“Nếu bọn họ còn sống chắc chắn sẽ không để cho em sống cuộc sống như thế, mỗi ngày đều đợi ở trong một gian phòng, chẳng được đi đâu, cũng chẳng thấy được gì. Anh trách em quấn quít lấy anh, trách em chiếm lấy anh, thậm chí trách em thích anh, nhưng em cũng không muốn cuộc sống của em biến thành như vậy! Trên thế giới này trừ anh ra, em đã không có bất kỳ thứ gì có thể lưu luyến. Anh còn muốn em sống tiếp thế nào nữa!”
Mối quan hệ này nhất định là ràng buộc lẫn nhau cũng lại hành hạ lẫn nhau. Trừ khi có một người vĩnh viễn rời đi, nếu không sẽ vẫn dây dưa tới cùng.
Lục Hi cảm giác cơ thể dường như đang gánh vác trọng lượng nặng gấp trăm lần, anh lại giống như một ông già cô độc đi ở trong sa mạc, lưng còng xuống, bước đi không vững, rất nhiều khi suy nghĩ muốn buông tha lại phải tiếp tục đi tiếp.
Quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi rồi.
Tiếng khóc của Giang Sở Tinh vẫn từ phía sau vọng đến nhưng Lục Hi không hề dừng lại, cũng không quay đầu mà kéo cửa đi ra ngoài.
‘Cạch’, tiếng khóa vang lên ngắn ngủi bình tĩnh.
Tim đập rất nhanh, mạch đập cũng rất nhanh, máu trong người cũng đang ào ào lao nhanh trong hai tay, hai chân, anh cần phải nhanh chóng tìm được cái gì đó để cân bằng máu trong cơ thể này.
Lục Hi bước nhanh vào thang máy. Anh không biết đi bao nhiêu bước, rẽ qua bao chỗ ngoặt, chỉ biết khi đẩy cửa ra, nhìn thấy gương mặt quen thuộc này thì không thể tiếp tục kìm nén sức lực trong cơ thể này nữa.
Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông với hai mắt đỏ ngầu đi tới trước mặt thì hơi sợ run: “Anh thế nào… A!”
Cô còn chưa nói dứt lời đã bị bóng tối che đi tầm mắt, đôi môi mỏng kèm theo cảm giác lành lạnh của người đàn ông đã ép tới, đôi môi mềm mại bị anh ngậm ở trong răng dằn vặt. Anh hôn vừa vội lại vừa hung dữ giống như muốn nuốt cả cô vào. Có mấy lần răng đập vào môi nhưng anh vẫn không hề e ngại.
Tất cả hơi thở của Thẩm Dĩnh đều bị cướp đi, cô giống như một con cá mắc cạn mà anh chính là nước biển của cô. Anh tới gần cô mới có thể hít thở, mà cô chỉ có thể theo anh.
Trong tâm trạng căng thẳng quá mức, có nói gì cũng vô dụng, chỉ có cảm nhận gần gũi về sự tồn tại của nhau mới có thể nhận được một chút không gian thở dốc.
Bọn họ đều quá cô độc, quá đau buồn, chỉ có ôm đối phương mới có thể giảm bớt sự đau khổ không có cách nào kể ra này.
Lục Hi đổ rất nhiều mồ hôi, toàn thân giống như bị dội ướt, áo khoác không biết đã cởi ra từ khi nào, áo sơ mi bên trong ướt đẫm một mảng lớn nhưng anh trước sau vẫn không thả người phụ nữ trong lòng ra. Lúc anh đẩy cô ngã xuống giường cũng dịu dàng như vậy: “Dĩnh Dĩnh, Dĩnh Dĩnh…”
Anh gọi tên cô thân thiết như vậy, nhưng Thẩm Dĩnh lại nghe ra được trăm nghìn bất lực và chua xót khổ sở, anh đang hỏi cô ‘Dĩnh Dĩnh anh nên làm gì’, ‘Dĩnh Dĩnh rốt cuộc có phải là em không’…
Thẩm Dĩnh đều hiểu, cô hiểu hết nhưng không có cách nào xoa dịu anh, bao dung như nước cũng giống là cạm bẫy mềm mại, cô không biết nên làm thế nào.
Ngoài cửa sổ dưới tầng có vô số ống kính đang ngắm chuẩn vào cổng lớn của bệnh viện, những ánh mắt nhìn trộm kèm theo sự lạnh lùng đang cố gắng tìm kiếm “sự thật” mình muốn.
Trong phòng, sau cửa sổ, Thẩm Dĩnh ở dưới người anh hóa thành một đầm nước, hóa thành một đám lông chim, hóa thành dáng vẻ anh thích, cố gắng an ủi người đàn ông đã sắp suy sụp này.
Quan hệ nam nữ thường nối thẳng vào lòng người, một cuộc giao hòa nhẹ nhàng vui vẻ cũng đánh vào sâu trong lòng Thẩm Dĩnh.
Đúng vậy, anh đã mệt như vậy rồi, cô cần gì phải ép anh nữa?
Không biết qua bao lâu, khi xúc động qua đi, Thẩm Dĩnh cố chịu đựng đau đớn trên cơ thể, nhặt lên quần áo mặc lên. Gần đây cô gầy đi rất nhiều nên càng có vẻ cao hơn. Khi cô đứng ở trước mặt anh lại giống như một cây tùng trúc lạnh lùng.
Cho nên lúc cô bình tĩnh nói ra những lời này, anh cũng không có cách nào giả vờ bình tĩnh được nữa.
“Tôi sẽ đi tới Cục cảnh sát.”