Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 308: NÓI CHO TÔI BIẾT, EM ĐÃ GẶP AI.

Trợ lý Phùng Thanh tự mình lái xe đưa Thẩm Dĩnh về nhà, trên đường đi, bầu không khí trong xe có chút bí bách. Thẩm Dĩnh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau. Cả người vẫn ở trong cảnh tượng đối mặt với Lục Hi ban nãy không thoát ra được.

Dường như để ý thấy cảm xúc của cô bất ổn, Phùng Thanh nhìn vào gương phía trên, nhẹ giọng hỏi ý kiến cố: ”Cô Thẩm, có cần tôi mở nhạc lên nghe không?”

Thẩm Dĩnh hơi hoàn hồn, vài giây sau gật đầu cứng nhắc: ”Được.”

Xa cách 5 năm, gặp lại Lục Hi lần nữa khiến cô rất lo lắng, thậm chí còn có chút cảnh giác với trợ lý của anh, ai biết được liệu anh ta có quay lại và báo cáo tình hình của cô với Lục Hi hay không.

Lúc cô đang nghĩ vớ vẩn thì Phùng Thanh lại mở miệng nói: ”Thực ra cô không cần phải sợ, có thể người ngoài nhìn vào thấy tổng giám đốc Lục lúc nào cũng rất lạnh lùng, cường thế. Nhưng ngài ấy chắc chắn sẽ không đối với cô như vậy.”

Chuyện khôi hài như vừa nãy vừa mới xảy ra, giờ lại nghe được hắn nói như vậy, Thẩm Dĩnh hỏi lại theo bản năng: ”Vậy nên giải thích chuyện vừa nãy như thế nào đây?”

Anh sẽ không làm tổn thương cô, nhưng lại xâm phạm cô.

Phùng Thanh im lặng vài giây, dường như đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào, nhưng từ nhỏ hắn đã nhận được một nền giáo dục tốt nên hắn cảm thấy chuyện tối nay đúng là không công bằng với Thẩm Dĩnh, nhưng mà…

”Tôi biết xảy ra chuyện này sẽ khiến cô khó mà chấp nhận được, nhưng tổng giám đốc Lục làm thế chắc chắn không phải xuất phát từ ý nghĩ muốn tổn thương cô, ngài ấy chỉ quá xúc động và vui vẻ, khi nhìn thấy cô liền không kiểm soát được lý trí của mình.” Hắn ở bên cạnh Lục Hi 3 năm, 3 năm này cũng coi như hiểu được tính cách của vị cấp trên này.

Anh chưa bao giờ ham mê với nữ sắc, cũng chưa bao giờ có những hành động khác người, đối với con gái tuy rằng không quá nhiệt tình nhưng vẫn vô cùng tôn trọng. Anh cũng sẽ không vì vui sướng nhất thời mà làm tổn thương Thẩm Dĩnh. Điều này là chắc chắn.

Chuyện này Thẩm Dĩnh cũng hiểu, nhưng cô không muốn thừa nhận, bởi vì chỉ có thành kiến thì mới có thể khiến cô có lí do để ghét người đàn ông ấy.

Nghĩ tới điểm này, sắc mặt cô trầm xuống, giọng nói cúng hơi tức giận: ”Anh là cấp dưới của anh ta, tất nhiên là phải nói cho anh ta rồi.

Phùng Thanh mở miệng rồi cuối cùng lại đóng lại, trong lòng quả thực có chút bất công thay cho Lục Hi, rất muốn nói giúp anh hai câu, nhưng lý trí nói với hắn Thẩm Dĩnh không muốn nghe nữa thì có nói cũng vô ích.

Vì vậy sau khi thấp giọng xin lỗi bèn duy trì trầm mặc.

Xe chạy đến cửa khu nhà bị bảo vệ ngăn lại, Thẩm Dĩnh cũng không để hắn ta vào, đến cổng liền xuống xe.

Đi bộ xuyên qua gió đêm, cũng không còn sớm nữa, chẳng còn mấy hộ gia đình bật đèn, tầm mất nhìn lên một tầng nơi cô đang ở.

Đèn vẫn mở, chắc là đèn tường nên không sáng lắm.

Cô không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, biết rằng người đàn ông kia đang sốt ruột chờ cô ở nhà nên nhanh chóng bước vào và nhấn thang máy đi thẳng lên.

Sau một tiếng ”Leng keng” thang máy liền mở ra, tầm mắt của cô dừng trên sàn nhà liền hướng lên trên, đang chuẩn bị bước ra thì bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông cách đó không xa đang đứng hút thuốc.

Cô sững người một lát, không ngờ lại gặp anh ngoài hành lang, cô chầm chậm bước qua đó, giọng nói có chút không xác định rõ: ”Mã Thiên Xích? Sao anh lại ở đây?”

”Đợi em.” Anh hút mạnh một hơi, còn dư lại cũng không quan tâm mà tiện tay ném vào trong thùng rác, ánh mắt sắc bén dừng trên người cô, từ đầu tới chân, xem kĩ từng chút từng chút một.

Thẩm Dĩnh không chịu nổi ánh mắt của anh, trong lòng chột dạ, cô cũng không định nói chuyện gặp Lục Hi với anh, nhiều năm như vậy cô đã nợ anh quá nhiều, hiện tại không muốn bởi vì mình mà khiến cho người đàn ông này phải dây vào.

Dựa vào hiểu biết của Thẩm Dĩnh về anh, nếu như để anh biết thì sự việc sẽ không thể đơn giản như hiện tại được.

”Tối nay có chuyện nên nán lại một lúc, có điều không có gì nghiêm trọng cả, anh đừng lo lắng quá.” Thẩm Dĩnh sợ anh nhìn ra gì đó nên lảng sang chuyện khác: ”À đúng rồi, Tiếu Tiếu đã ngủ chưa?”

”Ban đầu đòi tìm em, nhưng sau đấy buồn ngủ quá nên đi ngủ rồi.” Người đàn ông nhàn nhạt nói, nhìn không ra có gì khác thường.

Thẩm Dĩnh yên tâm: ”Về nhà thôi.”

Nói xong cô liền bước chân đi về phía cửa, không ngờ bị một lực lớn kéo lại. Cô hoảng sợ hét lên: “A!”

Giây tiếp theo, cơ thể bị chặn lên bức tường lạnh lẽo. Mũi chân cũng rời khỏi mặt đất vài phân, giọng nói trên đỉnh đầu vang lên, cô mở to mắt hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt áp tới: ”Mã, Mã Thiên Xích?”

Người đàn ông không nói chuyện, như vậy anh mới có thể thấy rõ được sự kìm nén và hoài nghi sâu bên trong đôi mắt đen ấy, thấy vẻ mặt tái nhợt của cô, anh nhanh chóng cúi đầu xuống.

Thẩm Dĩnh cho rằng anh hôn cô nên vội vàng nghiêng đầu né tránh, sau khi nhắm chặt mắt lại mới phát hiện anh chỉ cúi sát xuống cổ cô ngửi ngửi.

Ngửi ư?

Thẩm Dĩ đem theo nghi hoặc mở mắt thì đối mặt với một đôi mắt đen âm trầm: ”Sao thế?”

Đột nhiên nổi điên thật sự không giống tác phong của anh.

”Trên người em có mùi của người khác.”

Một câu nói xé rách hoàn toàn lớp ngụy trang của Thẩm Dĩnh, trước giờ cô không biết một câu nói bình thường có một ngày lại dùng được trên người cô.

Tựa như nói dối bị phát hiện, vì che giấu nên cô đành kiếm một lí do khác: ”Anh biết đấy, người tham gia hội rất nhiều, cho nên khó tránh khỏi…”

”Thẩm Dĩnh” dường như không muốn nghe lời nói hươu nói vượn nữa, Mã Thiên Xích ngắt lời cô, môi mỏng khẽ nhếch lên: ”Em có biết là lúc em nói dối sẽ không nhịn được mà cắn môi không?”

Từ trước đến giờ cô chưa từng giỏi nói dối, cho nên mỗi lần nói đều rất dễ bị phát hiện.

Bình thường Mã Thiên Xích sẽ làm như không thấy, chỉ cần là chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục thì anh nguyện ý phối hợp với cô, nhưng hôm nay…cô mang theo mùi hương của người đàn ông khác trở về, anh có chút tức giận.

Rất rõ ràng, Thẩm Dĩnh không nhận ra rằng cảm xúc của anh đã lên đến đỉnh điểm, vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để lời nói dối này trở nên đáng tin hơn.

Cô miễn cưỡng cười một cái: ”Không có chuyện gì khác thật mà, có thể có gì được chứ, chỉ là phải đi thêm một bữa tiệc tối mà thôi, anh đừng có lo lắng quá.”

”Thật không?” Giọng nói của anh rất nhẹ.

Thẩm Dĩnh gật đầu: ”Thật mà.”

”Ha…” Anh cười rồi đột nhiên kéo cô đến giữa đoạn cầu thang thoát hiểm, chỗ này là góc chết, camera không đến được, anh cũng không muốn hình ảnh của mình bị người khác nhìn thấy.

Thẫm Dĩnh chưa từng thấy vẻ mặt này của Mã Thiên Xích, vốn tối nay đã vô cùng mệt mỏi, nhưng lúc này lại vô cùng tỉnh táo: ”Anh, anh làm gì thế? Tiếu Tiếu còn đang chờ tôi…a!”

Lời chưa nói hết, Thẩm Dĩnh lập tức kinh hô một tiếng, cổ áo cô bị anh túm lấy, cổ bị ghìm đến phát đau, cảm giác như có vật nặng rơi xuống.

Anh đang xé quần áo của cô?!

Thẩm Dĩnh sợ tới mức không còn một tia máu trên khuôn mặt đang cười của cô, định giơ tay lên ngăn lại nhưng không còn kịp nữa rồi…

Mã Thiên Xích chỉ kéo đến xương quai xanh liền dừng lại, không tiếp tục nữa. Anh đã nhìn thấy thứ anh không muốn nhìn nhất rồi.

Một vài dấu hôn nhàn nhạt được in trên làn da trắng nõn của cô, người kia chắc là rất thích xương quai xanh của cô nên hôn vài cái lên đó.

Yết hầu chuyển động, ánh mắt dần dần như thiêu đốt, anh buông tay, trong đáy mắt nhuộm đầy vẻ tức giận: ”Nói cho tôi biết, em đã gặp ai, hử?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK