CHƯƠNG 164: DĨNH DĨNH, ANH SAI RỒI
Thẩm Dĩnh không biết mình đã ra khỏi văn phòng như thế nào, chỉ biết đã bị lời nói của La Quyết Trình làm cho tổn thương sâu sắc. Mỗi lời nói của anh ta cứ thường trực trong đầu cô, khiến cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh chán chường của Lục Hi nhiều năm về trước.
Rõ ràng người bị lừa là cô, sao cô lại cảm thấy áy náy như vậy?
Cô như người mất hồn đi về phía trước, lúc dừng lại mới nhận ra mình đã đi tới trước cửa phòng bệnh.
Cách một cánh cửa rất dày, rõ ràng không nhìn thấy gì nhưng trước mắt cô lại hiện lên hình ảnh người đàn ông yếu ớt nằm trên giường bệnh.
Từ yếu ớt này trước giờ hoàn toàn không phù hợp với người đàn ông ấy, đến nỗi mà khi nó thật sự xảy ra, trong đầu cô chỉ toàn là nỗi sợ hãi.
Thẩm Dĩnh giơ tay lên rồi lại hạ tay xuống không dưới năm lần, liên tục hít thở sâu rồi mới từ từ đẩy cửa bước vào.
Ánh đèn từ trong phòng chui qua khe hở lọt ra ngoài, đứng ở trước cửa phòng chỉ có thể nhìn thấy đuôi giường, đôi chân gồ lên dưới lớp chăn màu trắng, cô từ từ tiến lại gần, đôi chân, phần bụng, phần ngực… cuối cùng ánh mắt chăm chú hướng về khuôn mặt xanh xao nhưng không che giấu được vẻ anh tuấn của người đàn ông ấy.
Sau khi thay chiếc áo bệnh nhân màu xanh, vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi rượu tuy rất ít nhưng vẫn còn phảng phất, qua một đêm cũng không bị mất đi, đủ biết tối qua anh ta đã uống bao nhiêu.
Dạ dày của anh ta không tốt, trước giờ rất ít ăn những đồ chua cay, nhưng nay lại uống rượu đến mức thổ huyết.
Thẩm Dĩnh nhìn khuôn mặt chán nản thất vọng ấy, vừa sốt ruột vừa tức giận, vốn chỉ định đứng từ xa nhìn một lát rồi đi, nhưng lại mềm lòng không nỡ rời xa, chần chừ tiến lại gần.
Thẩm Dĩnh bước tới đầu giường, hơi thở của anh ta rất nặng nề, trên ngực như có một thứ gì đó đè nặng, hàng lông mày rung rung, ngay cả trong lúc ngủ cũng có vẻ bất an như vậy, trái tim vốn cứng rắn của cô trở nên yếu mềm.
Vì cô nên anh ta mới biến thành bộ dạng như vậy, sao cô có thể không quan tâm được chứ?
Dùng cách này để tự trừng phạt mình, cho dù anh ta không nói, cô cũng hiểu được.
Mí mắt cô thu nhỏ lại, ánh mắt tạm thời rời xa người đàn ông nằm trên giường, cuộc đấu tranh tư tưởng không ngừng diễn ra nhưng vẫn không thể thông suốt.
“Nếu cô đồng ý đến chăm sóc anh ta, hãy giúp anh ta lau người, như vậy sẽ hạ sốt nhanh hơn.”.
Lời của La Quyết Trình thoắt hiện lên trong đầu cô, cô đến nhà vệ sinh vắt một chiếc khăn ấm, cẩn thận để không đụng đến người anh ta, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, tiếp đến là cổ và lòng bàn tay.
Vắt khăn rồi lại lau người, cứ như vậy ba lần, cô mệt đến nỗi sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Làm xong, cô đo nhiệt độ cho anh ta, 38 độ 2, cũng may nhiệt độ không tiếp tục tăng thêm, bác sỹ La nói, đây là trạng thái bình thường khi say rượu.
Thẩm Dĩnh thở phào, đang định cất nhiệt kế đi, cúi đầu xuống liền bắt gặp ánh mắt đen sâu thẳm.
Hai cặp mắt nhìn nhau, căn phòng bỗng tĩnh lặng, không khí bên trong như bị đóng thành băng, khiến người ta toàn thân run rẩy.
Đứng hình trong vài giây, phản ứng đầu tiên của Thẩm Dĩnh chính là muốn chạy trốn, cô thậm chí còn không kịp đặt chiếc nhiệt kế trong tay xuống, vừa bước được mấy bước, đột nhiên có bàn tay từ sau giữ lại…
Lực kéo của Lục Hi không mạnh, có lẽ là do vừa mới tỉnh dậy, cô hoàn toàn có thể thoát ra, nhưng…
Thẩm Dĩnh nhìn trên mu bàn tay của anh ta thấy kim tiêm truyền dịch, lập tức thả lỏng tay, chỉ có thể cứng rắn nói: “Anh buông ra đi.”
“Không buông.”, giọng của anh ta trước giờ không khàn khàn như vậy.
Tim cô đập rất nhanh, Thẩm Dĩnh không hề quay người lại, cứ trong tư thế kỳ quặc đó mà đôi co với anh ta.
Lục Hi có thể cảm nhận được mạch đập rất nhanh trên lòng bàn tay của cô, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn sau lưng cô: “Tôi biết em vừa lau người cho tôi.”
Anh ta vừa nói xong, Thẩm Dĩnh bỗng cắn chặt môi, khuôn mặt nóng ran, có cảm giác như chuyện xấu mình làm bị phơi bày ra, cô chất vấn anh ta: “Anh không hề ngủ sao?”
“Không phải, em làm ra tiếng động quá lớn khiến anh tỉnh giấc.”
Thẩm Dĩnh không nói được lời nào, chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Không khí dường như có phần ngột ngạt, trong lúc Thẩm Dĩnh sắp không chịu nổi được nữa, ở phía sau, một giọng nói nghẹn ngào vang lên: “Dĩnh Dĩnh, tôi sai rồi.”
Nước mắt cô kìm nén từ bấy giờ khi nghe được lời vừa rồi bỗng tuôn trào, cô cúi xuống nhìn mặt đất, hai hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cô cố gắng kìm nén, nghĩ đến việc anh ta vì giày vò bản thân đến mức nhập viện mà cô lại vô cùng tức giận: “Anh sai ở chỗ nào, không phải anh cố tình làm như thế này để biến tôi trở thành người có lỗi sao?”
“Anh không có”, anh ta dùng lực nắm chặt lấy tay cô, tất cả những lời muốn nói đến khi thốt lên chỉ thành ba chữ: “Anh xin lỗi.”
Thẩm Dĩnh cảm thấy vô cùng sợ hãi khi Lục Hi dùng lực mạnh, chỉ sợ kim tiêm sẽ làm đau anh ta.
Cánh tay còn lại cô giơ lên lau nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi quay người lại đối diện với người đàn ông ấy: “Anh muốn tôi nói gì? Không sao cả hay tôi sẽ tha thứ cho anh?”
Lông mày anh nheo lại nhìn cô, đột nhiên ho lên dữ dội, hơi thở gấp gáp đến nỗi mặt đỏ bừng, không để cơn ho dừng hẳn, anh ta đã vội vàng lên tiếng: “Em không cần tha thứ cho anh, chỉ cần em không rời xa anh thôi.”
Điều anh sợ nhất không phải là sự trách móc, oán hận của cô, mà sợ phải mất cô, không được nhìn thấy cô nữa.
Lòng cô như thắt lại, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, lần đầu tiên chứng kiến sự mềm yếu của anh ta.
Thì ra, anh ta cũng sợ, sợ cô rời đi, sợ đánh mất cô, thì ra không phải chỉ có một mình cô đau khổ dằn vặt.
Thẩm Dĩnh đột nhiên nhớ tới lời của La Quyết Trình khi ở văn phòng
‘Cô đồng ý cho anh ấy một cơ hội không?’
Sao có thể không muốn chứ, cho dù có né tránh thì sự thật là cô đã yêu người đàn ông ấy, sau khi nghe những lời đó, mọi sự hoài nghi giờ chỉ còn lại lòng thương cảm với anh ta.
Người đàn ông trước mắt đã trải qua sinh li tử biệt, gánh trên vai trọng trách nặng nề, hơn ai hết, anh ta đã quá mệt mỏi.
Trong chuyện tình cảm, anh ta như một ngọn nến sắp lụi tàn, giờ chỉ có thể bất chấp mọi thứ mà tiến về phía trước.
Lúc này, cô biết rõ tâm ý của mình, cũng nhìn thấy được tâm ý của anh ta.
Cả hai người đều không nói gì, chỉ chăm chú nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều là hình ảnh của đối phương, Thẩm Dĩnh nhìn ra được sự căng thẳng trong ánh mắt anh ta: “Nếu lần sau anh còn lừa tôi nữa, tôi sẽ rời xa anh không bao giờ quay lại nữa.”
Ánh mắt anh đỏ bừng lên, tay vẫn nắm chặt không buông, lồng ngực thở mạnh, xúc động nói: “Dĩnh Dĩnh, Dĩnh Dĩnh…”