CHƯƠNG 276: THẨM DĨNH CHẾT RỒI
Bánh xe phá vỡ hàng rào bên đường, tốc độ xe 120km/h đủ để khiến thân thể của Thẩm Dĩnh theo quán tính mà văng ra ngoài, mông cô vừa nhấc lên khỏi ghế ngồi thì lập tức được một cánh tay to lớn kéo trở về.
Vào thời khắc này, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao người đàn ông này lại phải làm như vậy.
Cô rõ ràng cảm nhận được xe đã thoát khỏi quỹ đạo bình thường mà bay lên, sau đó, chỉ trong hai giây sau bắt đầu hạ xuống, tốc độ rơi bởi lực hút trái đất nhanh đến nỗi làm người khác sợ hãi. Mùi xăng dầu khuyếch tán trong không khí bên trong xe, ngoại trừ tiếng động cơ xe thì dường như lúc này chẳng có gì tồn tại.
Bên tai không có tiếng vang, hình ảnh trước mắt cũng rất yên tĩnh giống như một bộ phim câm đang chiếu trước mặt. Cô có thể cảm nhận được cánh tay rắn chắc kia càng ngày càng ôm mình chặt hơn, thậm chí cô không biết tại sao mình lại khóc, chỉ là nước mắt theo bản năng mà lăn xuống mặt.
Chỉ có một giây nhưng lại tưởng chừng như kéo dài đến vô tận, khiến cho cô hết lần này đến lần khác cảm nhận được sự đau khổ tột cùng.
Luôn có một chút gì đó có thể phá vỡ được không gian yên tĩnh này.
Đột nhiên bên tai lại vang lên một âm thanh gào thét kiềm nén: “Chính là bây giờ. Nhảy đi!”
Giống như đuôi cá vẩy trên mặt nước, giống như ánh sáng duy nhất trong màn đêm, cùng với tiếng gào thét này, cô cũng chỉ nghe được âm thanh mơ hồ gì đó, nghe được tiếng gió lướt qua.
Cho đến bây giờ, Thẩm Dĩnh cũng chưa từng biết cơ thể này của mình lại có năng lượng lớn như vậy, lớn đến mức sau khi anh ta hô xong, cô dùng hết sức lực toàn thân mà nhảy từ cửa sổ ra ngoài theo đối phương.
Người đàn ông giơ chân đạp mạnh vào cửa sổ, có lực đẩy trợ giúp, thân thể của hai người bay ra ngoài với một khoảng cách không nhỏ, kéo dài khoảng cách với nơi mà chiếc xe bị rơi.
Trong nháy mắt nhảy ra ngoài, bọn họ liền rơi vào trong nước, nước sông lạnh buốt kích thích thân thể. Khả năng dưới nước của cô cũng không phải rất tốt, một cánh tay của người đàn ông vòng sau lưng cô cũng không có cách nào di chuyển được, nhưng không biết anh ta đè xuống thứ gì đó trong tay, hai người liền bị một lực rất mạnh lôi kéo về phía trước với tốc độ rất nhanh, cả gương mặt cũng bị sức ép của nước đánh cho đau đớn.
Xe của cảnh sát vũ trang đi theo ở phía sau thấy cảnh này cũng đều ngây người, phụ trách áp giải tội phạm nhiều năm như vậy, lần đầu tiên xuất hiện tình trạng này.
“Nhanh lên, lái xe sang bên cạnh đi.” Một người trong đó có chút nóng nảy la lên.
Xe dần dần tăng tốc, mắt thấy cách ven đường càng ngày càng gần, nhưng vào lúc này, dưới con đường núi đột nhiên phát ra một tiếng nổ rất lớn. Nghiêm trọng như thế nào à, đến mức sóng âm được sinh ra liên tiếp theo tiếng nổ tung cũng có thể “đẩy” vật xung quanh.
Người lái xe vội vàng dẫm mạnh phanh lại, quẹo thành một đường cong, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, có khói xanh từ mặt đất bốc lên, cũng may cuối cùng đã ngừng lại.
Sau khi một tiếng vang vô cùng lớn đó xảy ra, liên tiếp dẫn theo những âm thanh dữ dội phía sau, vòng quanh đường núi đến mặt sông cũng cách nhau mười mấy mét, nhưng người ngồi trong xe cũng có thể thấy được lửa cháy bốc lên ngùn ngụt…
“Bùm.”
Nhiệt độ thiêu đốt phả vào mặt, ánh sáng của ngọn lửa chiếu lên sắc đỏ trong đôi mắt của mỗi người. Qua một lúc sau, đám cháy đã bắt đầu có khói đen bốc lên, những đám khói ngưng tụ cùng một chỗ còn muốn lớn hơn nhiều so với đám mây trên trời, xen lẫn với mùi hương xăng dầu tràn vào phổi làm người khác ho sặc sụa.
“Khụ khụ khụ…” Một người trong đó có phản ứng trước một bước, mở miệng rống lớn: “Mau tránh khỏi nơi này, nhanh lên!”
Cửa xe vừa mở ra, một đám người trên xe đều thất thiểu chạy ra ngoài, trước mắt có không ít khói đen, bọn họ che miệng che mũi nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.
Nhưng nửa phút, sau tất cả đều xảy ra trong nửa giây, một giây trước chiếc xe còn đang chạy điên cuồng, một giây sau đã biến thành tro tàn.
Trong lòng của tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động không nhỏ, thật vất vả mới có thể chạy đến nơi có thể hít thở, người đàn ông lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho số điện thoại trong cục: “Xe áp giải đã xảy ra chuyện rồi, ở vị trí qua cửa đường hầm hơn một trăm mét, Xe lao xuống đường núi rồi nổ tung, tạm thời không rõ tình huống của người ở bên trong như thế nào, có lẽ cũng không lạc quan…”
Mấy người đứng bên cạnh nghe được câu này cũng quay đầu liếc nhìn nhau, trong lòng mọi người đều biết rõ, nổ lớn như thế này, tình huống tàn khốc như vậy, chín mươi chín phần trăm là mạng người cũng không còn nữa, trừ phi có kỳ tích xuất hiện.
Không biết qua bao lâu, ngọn lửa thiêu đốt phẫn hận rốt cuộc cũng dần dần lắng lại, kéo theo đó là trận khói dày đặc, khói bay thẳng lên bầu trời, một màu xám đen lăn lộn, cuối cùng vẫn không lẫn vào trong mây xanh trên trời được.
Rốt cuộc mười mấy phút sau, tiếng cảnh báo xe cứu hỏa 119 cũng truyền đến từ xa, là một đội cứu hỏa ở gần đây nhất được phái đến, hai chiếc xe cứu hỏa sáng đèn dừng ở ven đường quanh núi.
Cửa đường hầm đã bị phong tỏa, khiến bầu không khí bên trong thêm ngưng trọng.
“Các anh lên xe trước đi, đừng có đứng ở đây.” Sau khi nhân viên chữa cháy đến Hiện trường để sơ tán người, mở vòi nước cao áp ra phun về phía dưới gần sông.
Chỉ mỗi chiếc xe không thì mức độ cháy cũng không tính là lớn, quan trọng là bởi vì xe đã để tràn dầu cho nên mới dẫn đến ngọn lửa mãnh liệt như vậy, có điều rất nhanh đã bị dập tắt.
Trên mặt sông đã khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ là nước sông bây giờ là một mảnh đen kịt.
Xe áp tải đã bị thiêu đốt trong ngọn lửa, phụ tùng xe cũng rơi ở những nơi khác nhau, ngay cả lốp xe cũng bị đốt chỉ còn có nửa cái, mà người thì…
Nhìn tình cảnh thảm hại ở phía dưới, ở hiện trường không có một ai lên tiếng, vì còn đề phòng lửa cháy lần thứ hai nên nhân viên chữa cháy vẫn còn đang liều mạng phun nước để làm hạ nhiệt độ.
Lúc Lục Hi nhận được tin tức mà đuổi tới hiện trường, trước mắt chính là một tình trạng thê thảm như vậy.
Trên mặt sông vẫn còn những làn khói sau ngọn lửa lớn như sương mù, nhưng người phụ nữ mà anh muốn yêu thương che chở cả đời này cũng không còn nhìn thấy nữa, nhìn mặt sông yên tĩnh vắng lặng, cả người Lục Hi đều tràn ngập khủng hoảng.
Đôi mắt đen như mực kia lúc này không hề có chút tiêu cự, ánh mắt chuyển tới chuyển lui trên mặt sông: “Thẩm Dĩnh, Dĩnh Dĩnh, em đang ở đâu rồi…em mau ra đây đi!” Anh sụp đổ rống to.
Đội phòng cháy chữa cháy ở bên cạnh muốn đi đến đưa mặt nạ phòng độc cho anh đeo lên, vừa đụng phải cánh tay anh liền bị gạt ra.
“Cút đi!” Lục Hi hất tay của anh ta ra, dưới chân lảo đảo hai bước, hai tay phải chống đỡ trên thanh chắn còn sót lại mới có thể chịu đựng được: “Cô ấy còn chưa lên, tôi không mang!”
“Em lên đây đi…”
Nhìn hai đôi mắt đỏ hồng rõ ràng của người đàn ông, những người đứng ở bên ngoài cũng cảm thấy rất khó chịu, tình hình như vậy thì sao còn có người có thể sống sót được…
“Thẩm Dĩnh, em ra đây cho anh! Rõ ràng em đã đồng ý với anh ngày mai sẽ đến bệnh viện, rõ ràng đã đồng ý với anh…” Người đàn ông không ngừng rống to về phía mặt sông, trong âm thanh gào thét kia mang theo nghẹn ngào và sợ hãi.
Lúc này, thế giới của anh là một màu đen, không có ánh sáng, cũng không có nhiệt độ, chỉ còn lại nước sông lạnh lẽo, trái tim bị dao khoét ra một cái lỗ to, máu chảy đến đây rồi chảy ra ngoài. Anh vẫn còn đứng đó giống như là một người bình thường, nhưng thân thể này dường như muốn chống đỡ không nổi nữa rồi.
Bọn họ nói xe của Thẩm Dĩnh lao xuống đường núi, nói đám cháy rất nghiêm trọng…
Không thể như vậy!
Làm sao có thể như vậy!
Lúc nãy bọn họ vừa mới tách ra, giọng nói mềm mại của cô còn nói với anh là phải cố gắng biểu hiện cho thật tốt, sau đó về xin nghỉ phép để đến bệnh viện với cô. Chỉ trong thời gian ngắn mà sao lại biến thành như vậy rồi?