CHƯƠNG 278: RANH GIỚI SỐNG CHẾT
Rốt cuộc La Quyết Trình cũng không nhìn được nữa, đưa tay ngăn cản động tác của anh: “Lục Hi, cậu tỉnh táo một chút đi. Tôi biết cậu muốn tìm được Thẩm Dĩnh, nhưng đội phòng cháy chữa cháy có quy tắc của người ta, để lát nữa tôi sẽ kêu Bùi Dục mang người của mình tới, cậu muốn tìm bao lâu cũng không có vấn đề gì.”
Lục Hi không thể nghe được gì, chỉ biết nếu như bây giờ buông tay ra, vậy thì Thẩm Dĩnh phải đợi mình ở chỗ này, anh không muốn như vậy.
“Cậu có nghe không hả?” Thấy bộ dáng không còn hồn phách của anh, La Quyết Trình lớn giọng nhắc lại lần nữa, đồng thời dùng một tay kéo lấy cổ áo của anh: “Cái người mà cậu đang dùng sức chèn ép này chính là người mà lúc nãy không màng tính mạng mà xông vào biển lửa để cứu Thẩm Dĩnh, cậu không thể đối xử với anh ta như vậy, có hiểu chưa hả!”
Nói đến gì đó liên quan đến tên của Thẩm Dĩnh, Lục Hi rốt cuộc cũng có thể nghe một chút, sức lực trên tay thả lỏng. Cũng chính vào lúc này, La Quyết Trình dùng một tay kéo người của đội phòng cháy chữa cháy qua một bên, trầm giọng nói: “Các người thu đội đi.”
“Vâng!” Đội phòng cháy chữa cháy cảm kích nói Cảm ơn: “Cảm ơn anh La.”
Nói xong, anh ta nhìn về phía sợi dây chuyền mà Lục Hi đang siết chặt trong tay, đây là đồ vật thuộc về vật chứng còn lưu ở hiện trường, người đàn ông có chút do dự: “Dây chuyền này…”
La Quyết Trình đưa tay ngắt lời của anh ta: “Để lại cho cậu ấy đi…”
Người đàn ông này đã không còn bất kỳ vật gì để có thể chèo chống, chỉ còn lại một chút đồ vật có quan hệ với Thẩm Dĩnh, anh ta không đành lòng tước đoạt lại.
Người của đội phòng cháy chữa cháy cũng không miễn cưỡng, gật đầu quay người rời đi.
Còi xe cảnh sát và xe phòng cháy dần dần đi khỏi, cuối cùng cũng biến mất bên trong bóng đêm dày đặc.
Gió thổi quHiện trường tàn khốc, vẫn may là có ban đêm u ám mới có thể che chắn được một chút cảm giác sinh ly tử biệt này.
Lục Hi chậm rãi quay đầu nhìn về phía mặt sông, khúc sông uốn lượn không có hình bóng của người khiến anh động lòng, chỉ còn lại sự dữ tợn đáng sợ. Mặt sông tối như mực và khung xe tan tác nằm đó giương nanh múa vuốt, giống như đang nói cho anh biết tại sao lại không thấy Thẩm Dĩnh, là bị bọn nó nuốt chửng rồi.
Trước mắt Lục Hi dần dần hiện ra một viễn cảnh đáng sợ, một thi thể bị thiêu đốt đen thui được vớt lên, không còn sức sống và vẻ đẹp của ngày xưa, chỉ còn lại cảm xúc cứng ngắc và lạnh lẽo.
Lục Hi bỗng nhiên nhắm mắt lại, lui về phía sau một bước dài, thiếu chút nữa đứng không vững, còn chút sức lực cuối cùng cũng phải nắm chặt lấy sợi dây chuyền trong lòng bàn tay.
La Quyết Trình lo lắng nhìn tình trạng hiện tại của anh: “Để tôi tiêm cho cậu một mũi thuốc có tác dụng ổn định cảm xúc.”
Lục Hi không nói chuyện, chính xác mà nói thì bây giờ anh đã sắp đánh mất hết tất cả chức năng của người bình thường, chỉ có thể chạm đến hai chữ Thẩm Dĩnh này mới có thể khiến anh tỉnh táo lại.
La Quyết Trình khoác tay áo với một người ở bên cạnh, ra hiệu đưa thuốc tới đây, tìm tĩnh mạch mà tiêm vào, cứ tiêm thẳng một mạch, trái lại là người bị ghim kim tiêm lại giống như không hề cảm nhận được cái gì.
Thuốc này là do bệnh viện của La thị nghiên cứu ra, tác dụng rất nhỏ, khác với với những thuốc ổn định bình thường, chính là loại tác dụng làm dịu tinh thần của người khác.
Sau khi tiêm xong, La Quyết Trình bỏ ống tiêm trong tay vào hộp, nói với các nhân viên y tế: “Các người về trước đi.”
Hiện trường cũng đã không còn gì, anh ta ở lại đây là được rồi.
Nhân viên y tế cũng lần lượt rời đi, tất cả tiêu điều đến đáng sợ, cũng may là không qua bao lâu thì Bùi Dục đã dẫn người đến.
Năm chiếc xe bảo mẫu cỡ lớn màu đen, còn có một chiếc xe riêng, xe dừng ở ven đường, cửa xe vừa mở ra, mấy người đàn ông mặc đồ màu đen lần lượt bước xuống.
Bùi Dục mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ sẫm bằng nhung, cổ áo chữ V rất phách lối, xương quai xanh đều lộ ra hết bên ngoài, cũng chỉ có ăn bận như vậy thì khuôn mặt của anh ta mới nổi bật. Có lẽ là do đến quá gấp gáp nên vẻ mặt có chút không thích hợp, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu đen.
Anh ta sải bước đi tới, ống quần bị gió thổi mà dán trên đùi, còn chưa bước tới đâu đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi, nhíu lông mày nhìn về phía La Quyết Trình: “Quyết Trình, sao lại như thế này?”
La Quyết Trình kéo anh ta qua một bên, nhỏ giọng nói: “Xe áp giải của Thẩm Dĩnh đã rơi xuống sông, người của đội phòng cháy chữa cháy vừa đi, cậu phái người đi tìm một chút đi.”
Bùi Dục gật đầu, lập tức nhanh chóng đi phân phó, công việc trước đó của những người này đều là cảnh sát vũ trang hoặc công tác phòng cháy chữa cháy, là do anh ta dựa vào quan hệ mà mời đến đây, kỹ thuật cũng tuyệt đối không có gì chênh lệch với những người chính thức.
Thấy mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Bùi Dục mới lo lắng liếc mắt nhìn người từ đầu đến cuối chưa từng nói ra một lời là Lục Hi: “Lục Hi…sao vậy?”
“Hoàn toàn sụp đổ rồi.” La Quyết Trình cười khổ lắc đầu, vừa rồi anh ta đã tiêm cho một liều ổn định tâm trạng, nhưng vẫn không tốt hơn chút nào, nếu như lần này Thẩm Dĩnh thật sự đã xảy ra chuyện, anh ta thật sự sợ anh sẽ không chịu đựng được.
Bùi Dục là người từ trước đến nay không đem chuyện gì đặt vào mắt, lần đầu tiên mới hiểu được cảm giác bất lực, anh ta vẫn cho rằng không có chuyện gì mà cố gắng sẽ làm không được, nhưng bây giờ rốt cuộc anh ta cũng có thể cảm nhận được cảm giác như vậy.
Đứng giữa ranh giới sống chết, cho dù là bản lĩnh lớn hơn trời cũng không thay đổi được gì.
Tin tức về xe áp tải đã xảy ra chuyện đã được đè ép xuống, phía trên đã ra lệnh Không được phép đưa tin, nếu như ai dám làm trái thì tuyệt đối sẽ có kết cục không gánh nổi, nên người ở bên ngoài tạm thời còn chưa biết tình huống này.
Chỉ có một người là ngoại lệ, đó chính là Phùng Tuyết Du.
Cô ấy vốn đang ở Hồng Uyển dùng cơm với Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch, đột nhiên nhận được cuộc gọi của một số điện thoại lạ, sau khi kết nối mới nhận ra đó là Lưu Sinh Yên.
Người đàn ông này…
Sắc mặt của cô ấy bỗng nhiên chìm xuống, ngay lập tức muốn cúp máy, nhưng mà chẳng kịp đợi cô ra tay, đầu dây bên kia đã truyền đến một tin dữ: “Thẩm Dĩnh đã xảy ra chuyện.”
Tay cầm điện thoại của Phùng Tuyết Du nắm chặt trong phút chốc: “Anh nói cái gì?”
“Xe phụ trách áp giải Thẩm Dĩnh đã xảy ra chuyện, xe rơi xuống sông, xảy ra đám cháy lớn, vẫn chưa tìm được người.”
Những từ ngữ này truyền vào tai của Phùng Tuyết Du, cô ấy tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
Đây là những thứ mà cô ấy chưa từng dám nghĩ tới, sao lại có thể rơi vào trên người của Thẩm Dĩnh.
Nhưng một giây sau, Lưu Sinh Yên đã làm cho cô ấy không thể không tin được: “Chuyện này đã bị phong tỏa, cô không được nói cho ai hết, để cho cô biết là vì nếu như bên phía Thẩm Dĩnh cần phối hợp, cô có thể giúp một tay.”
Phùng Tuyết Du nói không ra lời, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ ở trước mặt, tấm thủy tinh đang phản chiếu gương mặt tái nhợt và cặp mắt đỏ bừng của cô ấy, cô ấy chỉ có thể nói được một chữ liền nghẹn ngào: “Anh… nói cái gì?”
Lưu Sinh Yên nghe giọng nói của cô ấy, nặng nề phun ra hai chữ: “Đừng khóc.”
Lúc chạy đến hiện trường xảy ra tai nạn cũng đã sắp đến mười giờ rưỡi tối, cô lái xe vào đường hầm đã hạn chế lưu thông, cô liền đi bộ vào.
Khoảng cách này cũng không gần, nhưng cô ấy lại không hề hay biết, cứ đi từng bước từng bước.
Cách thật xa đã nhìn thấy được đèn khẩn cấp đang phát sáng chói mắt, mỗi một bước đến gần là trong lòng cô ấy liền cảm thấy nặng trĩu, bởi vì đến càng gần thì cô ấy càng phát hiện những lời mà Lưu Sinh Yên nói đều là sự thật.
Thẩm Dĩnh đã xảy ra chuyện.
Những con chữ này giống như đã khắc vào trong đầu của cô ấy, cho đến khi cô ấy đi ra khỏi đường hầm mới nhìn thấy rào chắn tàn tạ kia, còn vết tích thiêu đốt ở hiện trường.
Giờ phút này, cô ấy mới có thể hiểu được cái gì gọi là ngũ lôi oanh đỉnh , cảm giác đau đớn tột cùng từ phát ra từ nội tâm.