CHƯƠNG 248: TỰ THÚ VÌ ANH
‘Bịch’ một tiếng, có thứ gì đập vào đầu. Trên chăn, trong gối, ngay cả trên da thịt của anh vẫn còn lưu lại sức lực dịu dàng của cô vừa rồi, nhưng ngay vài giây trước, cô lại nói muốn đi tới Cục cảnh sát.
Lục Hi cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, ép xuống sự phần hoảng hốt cực lớn trong lòng để hỏi cô: “Em đi tới đó làm gì?”
“Tự thú?” Thẩm Dĩnh chẳng khẩn trương giống như anh, cô thậm chí nói xong còn cười: “Hình như cũng không thể nói vậy được, phải nói là phối hợp điều tra.”
Đôi mắt sắc bén như dao của người đàn ông nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng mịn, yếu ớt trước mặt. Anh thật sự muốn móc tim của người phụ nữ này ra xem nó tốt cuộc làm bằng gì. Một giây trước còn vô cùng lưu luyến, một giây tiếp theo lại có thể cương quyết nói ra những lời như vậy.
Lục Hi lặng lẽ hít sâu một hơi, dục vọng vừa mới bị ép lui lại nôn nóng bốc cháy lên. Anh nghiêng người, cơ bắp cường tráng lộ ra bên dưới chăn, cánh tay dài đầy sức lực thò ra cầm gói thuốc lá, chọn một điếu ngậm bên miệng và châm thuốc.
Từ đôi môi gợi cảm của người đàn ông tản ra làn khói thuốc trắng, giọng anh lạnh lùng giống như sương đêm: “Em có biết vào thời điểm mấu chốt này mà đi tới đó thì có ý nghĩa như thế nào không?”
Thẩm Dĩnh nói thật gật đầu: “Tôi biết.”
“Ồ.” Nghe được câu trả lời dứt khoát như vậy, Lục Hi lại cười, trong đôi mắt phượng nhướng lên lóe ra sự nguy hiểm: “Em tính chọc anh chơi à?”
“Tôi là nghiêm túc.” Mí mắt Thẩm Dĩnh chớp nhẹ, trong mắt có chút bất an: “Nhưng tôi tin tưởng anh.”
“Anh cần phải tin tưởng bản thân.”
“Tiếp tục như vậy sẽ không có lợi cho anh, cho tôi và cho bác sĩ La cũng như bệnh viện.” Thẩm Dĩnh giơ tay lên lấy điện thoại trong túi ra. Nếu không phải đầu ngón tay cô run rẩy mạnh, gần như không thể nhìn ra tâm trạng của cô.
Cô tiện tay mở ra một trang web, tin tức hàng đầu chính là chuyện này, căn bản không cần lãng phí thời gian tìm, nó đã xuất hiện ở trước mắt. Cô đưa điện thoại tới trên chăn, trước người anh: “Chuyện này đã không bưng bít được nữa rồi.”
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi mà dư luận đã bàn tán xôn xao, mọi người đều biết. Đã ồn ào như vậy mà còn tiếp tục che che giấu giấu thì tất cả mọi người sẽ bị liên lụy, người đứng mũi chịu sào chính là Lục Hi.
Mà Thẩm Dĩnh không muốn nhìn thấy nhất chính là anh gặp rắc rối vì mình.
Đây không phải là một chuyện nhỏ, đây là án mạng.
Lục Hi nhìn tiêu đề bắt mắt trên nền trang web màu trắng hoa, mánh khóe vô cùng thu hút người, phía trên có kèm theo một tấm ảnh chính là bệnh viện La thị và nhân vật được làm mờ là La Quyết Trình.
Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi cong lên, cực kỳ giễu cợt và châm chọc, ngay sau đó anh giơ tay lên cầm điện thoại rồi chợt ném ra ngoài…
‘Bộp’!
“Cạch”!
Điện thoại đập vào mặt tường phát ra tiếng động không nhỏ, vỏ máy đập vào bức tường cứng lập tức biến dạng, rơi xuống đất vỡ ra thành ba, bốn mảnh, màn hình vỡ giống như thủy tinh, để lại một vết sâu trên mặt tường, có thể thấy được anh ném mạnh thế nào.
Thẩm Dĩnh không ngờ anh lại ném điện thoại liền giật mình: “Trốn tránh cũng vô dụng thôi!”
Cô kêu lên, mắt chợt đỏ hoe: “Tôi không muốn nhìn thấy anh như vậy! Tôi không làm chính là không làm, tôi tin tưởng pháp luật công bằng chính trực, tin tưởng cảnh sát sẽ điều tra ra sự thật. Cho dù bọn họ không đáng tin, tôi vẫn còn có anh! Lục Hi, tôi thực sự rất sợ, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất. Tôi dám đi là vì tôi biết anh sẽ tìm hiểu rõ ràng tất cả, sau đó dẫn tôi về nhà!”
Nếu chuyện này còn có lựa chọn khác, cô cũng không muốn đi tới Cục cảnh sát, cô không phải không sợ. Nhưng chuyện xảy ra, cô là người trong cuộc lại phải gánh chịu tất cả những điều này, mà không phải trốn đi để cho người khác nhận thay cô.
Thẩm Dĩnh đang dùng tương lai của mình tin tưởng đặt cược vào người đàn ông này.
Bởi vì những lời cuối cùng của cô khiến Lục Hi chìm trong im lặng, bàn tay đặt trên chăn siết chặt, gân xanh nổi rõ trên cánh tay, căng lên thật dọa người.
Anh không có năng lực tới mức nào chứ? Ngay cả cô gái mình yêu cũng không bảo vệ được, không có năng lực tới mức nào…
Dường như nhận thấy được bi ai và phẫn nộ quá lớn trên người anh, Thẩm Dĩnh bước tới quỳ gối trước giường và cúi người ôm lấy người đàn ông này vốn kiêu ngạo lúc này lại đang cúi đầu: “Không phải là lỗi của anh. Bởi vì tin tưởng anh có thể bảo vệ tôi nên tôi mới phải đi.”
“Anh không muốn để cho em đi.” Cô đi rồi sẽ xảy ra chuyện gì, phải đối mặt với điều gì, anh đều không nhìn thấy được cũng hoàn toàn không biết gì cả. Nếu anh tham dự vào trong đó, như vậy cho dù anh có tìm quan hệ trong Cục cảnh sát, bọn họ cũng sẽ không tiết lộ quá nhiều với anh.
Không nhìn thấy cô, anh căn bản lại không yên tâm được.
“Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho mình.” Thẩm Dĩnh đã hạ quyết tâm, không đi không được: “Điều anh nên làm bây giờ là giúp tôi rửa sạch tình nghi chứ không phải giấu tôi đi, tôi không làm sai chuyện, tại sao muốn giấu chứ?”
Hơn nữa với tình hình bây giờ như vậy, cho dù anh có lòng muốn giấu cũng đã không giấu được nữa.
Lục Hi nghe vậy thì tim đau thắt lại. Anh giơ tay lên ôm chặt lấy cô, trong hơi thở đều là mùi trên người cô khiến cho người ta yên tâm. Vừa nghĩ đến người phụ nữ khiến cho người ta yên tâm này sắp rời đi, anh lại lo lắng giống như gặp phải kẻ địch lớn: “Anh không thể để em đi được, nếu em gặp phải chuyện gì, anh biết lấy gì bù đắp…”
Trên thời điểm mấu chốt này, tên đã rời cung thì không thể quay đầu lại được nữa, không được phép có bất kỳ một quyết định sai lầm nào.
Để cho cô đi tới Cục cảnh sát thật sự quá mạo hiểm.
Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, anh sẽ không chịu nổi.
Thẩm Dĩnh thoáng thả anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh: “Vậy anh tính giấu tôi cho tới khi điều tra rõ ràng à? Trừ anh và tôi ra, bác sĩ La phải làm thế nào, bệnh viện phải làm thế nào, bệnh nhân trong bệnh viện lại phải làm thế nào? Anh có nghĩ tới không? Tôi từng nghĩ, cho nên tôi càng không thể trốn đi, để cho người khác gánh chịu tất cả những điều này!”
“Vậy còn anh thì sao?”
Ánh mắt Thẩm Dĩnh nhìn anh đầy phức tạp, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót sắp nuốt chửng lấy cô. Cô giơ tay xoa gương mặt điển trai của người đàn ông: “Tôi sẽ không sao đâu.”
Lục Hi nắm lấy năm ngón tay lạnh giá của cô mạnh tới mức cả lòng bàn tay cô cũng đang run rẩy. Cô tin tưởng anh như vậy, giao cả tính mạng của mình cho anh, nhưng đối mặt với sự tín nhiệm đó, anh lại không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh…
Hung thủ không phải là cô, chỉ còn lại Giang Sở Tinh, anh nên lựa chọn thế nào đây?
Mà lúc trước Thẩm Dĩnh đã sớm gọi điện thoại tới Cục cảnh sát. Cô không muốn bất kỳ người nào phải khó xử, cho nên lựa chọn khó xử chính mình, người phụ nữ này nhẫn tâm tới mức nào chứ?
Khi cảnh sát tới, Thẩm Dĩnh đã thu dọn xong, ngồi ở trong phòng khách của bệnh viện, ở bên cạnh cô còn có người đàn ông làm cho không ai có thể xem nhẹ, Lục Hi.
Bởi vì người liên quan tới vụ án không tầm thường, cục trưởng tự mình qua ‘mời’ người, còn tưởng phải tốn rất nhiều sức lực, không ngờ Thẩm Dĩnh lại phối hợp một cách kỳ lạ.
Thẩm Dĩnh nhìn cổ tay mình trống không, tự giễu nói: “Tôi còn tưởng rằng sẽ mang còng tay đấy.”
Hai cảnh sát bên cạnh hơi biến sắc, không biết nên làm thế nào. Cục trưởng sững người xong nhanh chóng hoàn hồn, mỉm cười pha trò: “Cô Thẩm quá lo lắng rồi, chúng tôi chỉ dẫn cô qua tiến hành thẩm vấn, cũng đâu phải đưa ra tòa, không cần đeo còng tay. Nếu không có chuyện gì, mong cô hãy tin tưởng Cục cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ trả lại trong sạch cho ngài.”
Thẩm Dĩnh cúi đầu cười nhưng trong mắt lại không hề có ý cười: “Cảm ơn.”
Cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn ngồi ở trên sofa không nhúc nhích, cố nén nước mắt và nói với anh: “Tôi đi đây.”
Lục Hi lấy điếu thuốc lá bên miệng ra, ấn mạnh vào gạt tàn dụi tắt, sau đó đứng dậy bước chân mang theo gió lạnh đi tới bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng, giọng nói khản đặc hứa hẹn ở bên tai cô: “Chờ anh.”
Trăm nghìn lời cũng không nặng bằng hai từ này, Thẩm Dĩnh trịnh trọng gật đầu: “Em chờ anh.”
Lục Hi không giữ lại quá lâu, nhanh chóng thả cô ra, cố nhịn không nhìn tới cô, xoay người căn dặn cục trưởng bên cạnh: “Phiền anh chiếu cố.”
Bốn từ vô cùng đơn giản, anh đã bao giờ hạ thấp mình như vậy?
Cục trưởng đương nhiên là mở miệng đón ý nói hùa: “Tổng giám đốc Lục cứ yên tâm, tất cả đều dễ nói…”