CHƯƠNG 239: YÊU LÀ KIỀM CHẾ
Từ cư xá Hồng Uyển đến Ngự Cảnh Viên, khoảng cách không gần, tuy vậy trên đường vê hai người cũng không nói lời nào. Người đàn ông ngồi ở cạnh ghế lái khẽ nhắm mắt lại, khuôn mặt đẹp trai trở nên yên tĩnh, nhưng trong lòng lại không an ổn.
Người phụ nữ bên cạnh lẳng lặng lái xe, ánh mắt nhìn thẳng đường trước mặt, nếu không phải ánh đèn ngoài cửa sổ nhấp nháy trên mặt, sẽ có ảo giác như tất cả mọi thứ đều bất động.
Trong xe nồng nặc mùi rượu, mỗi lần hít thở đều nghe thấy, Thẩm Dĩnh biết mình không nên quan tâm anh, thế nhưng nhịn cả buổi vẫn không kiềm chế được mà nhắc: “Anh uống nhiều như vậy ngày mai có dậy nổi hay không?”
Anh lại rất thản nhiên, mắt không mở, lông mày cũng không nhúc nhích: “Không dậy nổi.”
Thẩm Dĩnh hơi nhíu mày: “Dậy không nổi thì công ty phải làm sao đây?”
“À.” Lục Hi khẽ “xì” một tiếng: “Ông đây thất tình mà còn phải quan tâm bọn họ làm cái quái gì?”
“…” Thẩm Dĩnh nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, không thể ngờ được một giây trước bầu không khí còn nghiêm trọng như vậy, một giây sau ông chủ lớn Lục lại có thể nói ra lời thế này.
Ngừng một lúc, tiếp tục giống như bà mẹ già mà khuyên anh: “Không quan tâm cũng phải quan tâm, công ty là của anh, anh buổi tối uống say làm trễ nải công việc như vậy, dù công nhân không nói nhưng cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Mỗi lần nhìn anh uống say đến bí tí liền ngứa mắt, lần này cuối cùng cũng có cơ hội nói.
Lục Hi mở to mắt lặng lẽ quay lại nhìn cô gái bên cạnh, môi mỏng khẽ mở: “Mở công ty kiếm tiền là để nuôi gia đình, vợ anh cũng đã chạy mất, còn đi làm làm gì nữa.”
Trong giọng điệu nặng nề kia còn xen lẫn vẻ oán trách, Thẩm Dĩnh nghe mà da đầu run lên, chỉ là… vì sao tim lại đập hơi nhanh?
Từ sau khi cãi nhau, hai người đã lâu không nói chuyện nghiêm túc với nhau, tranh cãi như vậy lại càng hiếm thấy.
Thẩm Dĩnh kiềm nén suy nghĩ này trong lòng, cố khiến mình tỉnh táo, môi hồng nhếch lên, không nói với anh nữa.
Thật vất vả, xe cuối cùng cũng chạy đến cổng lớn Ngự Cảnh Viên, trong biệt thự để đèn, từ bên ngoài nhìn vào cũng không quá buồn thảm, cô không định vào nhà, tắt đèn xe, gọi anh: “Lục Hi, đến rồi.”
Người đàn ông.nhắm mắt nhưng cũng không ngủ, nghe vậy lập tức mở mắt, vội nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, rất nhanh đã thu mắt lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, cái cằm nho nhỏ của cô, làn da non mịn như có thể vắt ra nước, một đôi mắt to óng ánh như khe nước có thể ngâm mình trong đó, dịu dàng động lòng người.
Ấm nó sinh dâm dục.
Trong đầu Lục Hi đột nhiên hiện lên dáng vẻ cô nằm dưới thân mình, thuần khiết mà quyến rũ, xinh đẹp nhất trần đời.
Anh quay đầu, đưa tay hung hăng nhéo mi tâm, sau đó mở cửa xe bước ra, động tác vừa mạnh vừa vội, như đang trốn tránh gì đó.
Thẩm Dĩnh khó hiểu trong lòng, không biết mình làm gì chọc giận anh, không thể hiểu nổi, nhìn thùng xe sạch sẽ, ảo não bản thân mình quả thật là điên rồi mới mềm lòng đưa anh ta về.
Kết quả thế nào, cuối cùng ông chủ liền mặt lớn mày nhỏ cho cô nhìn, đồ điên!
Cô đưa tay mở cửa xe, tức giận đứng lên xoay người định đi, bỗng nhiên lòng bàn tay bị đè bởi một vật cứng hình chữ nhật, bước chân cô dừng lại, không thể không quay người trả chìa khóa xe cho anh, giọng nhấp nhô: “Anh.”
Thân hình người đàn ông đứng trong màn đêm hơi lung lay, bởi vì uống rượu, thấy cô trở về, ánh mắt rơi trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia, không vội cầm lấy chìa khóa, mà trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ dùng sức kéo vào lòng, nghe tiếng hô kinh ngạc của cô, lại đưa tay ôm eo cô, đôi môi nóng bỏng kề bên tai: “Giận cái gì, nhìn thấy em liền không khống chế được thân thể, em muốn anh có hành động quý ông thế nào?”
“…” Trong đầu Thẩm Dĩnh “bùm” một tiếng nổ tung một cột khói hồng nhạt hình nấm, xấu hổ như tôm luộc, tay chân vội vàng đẩy anh ra, giống như giận dỗi: “Anh buông tôi ra!”
Lục Hi cũng không bắt ép cô, buông lỏng tay, ánh mắt sáng rực thưởng thức vẻ đỏ ửng trên mặt cô: “Vào nhà trước đi, đợi lát nữa anh đưa em về.”
“Không cần, tôi tự về được…”
“Ở đây gần ngoại ô, em muốn về thế nào? Thuê xe tự đi bộ về?”
Giọng nói người đàn ông chậm rãi, như đang chờ để cười nhạo cô.
Thẩm Dĩnh tức giận, thầm oán quả nhiên làm ơn mắc oán, vắt chanh bỏ vỏ, ngẩng đầu muốn mắng anh, lại nhìn thấy một đôi mắt đầy ôn nhu.
Cô ngẩn ngơ, ngơ ngác đứng đó quên phản ứng, vẫn luôn biết người đàn ông này trong lòng và ngoài mặt là một trời một vực, lại không ngờ đã đến mức độ này.
Ngay cả khi nhìn cô nói một chuyện gì đó không liên quan, cũng có thể mang ánh mắt cưng chiều như vậy.
Cô đột nhiên nhứo đến những đêm không tên, hoặc ở nhà, hoặc ở bệnh viên, luôn sẽ có một chiếc xe đậu dưới lầu, đã dừng là dừng cả một đêm.
Tựa như ánh mắt lúc này của anh, nếu bạn trốn tránh, sẽ hoàn toàn không phát hiện được tình cảm mà anh vẫn luôn che dấu – yêu thương.
Trong lòng anh nghĩ gì?
Trái tim Thẩm Dĩnh như sợi dây đàn bị người ta dùng tay gảy, hơi rung động, chầm chậm bùng nổ.
“Lục Hi.” Cô gọi tên anh, giọng điệu trịnh trọng chưa từng thấy, môi nở nụ cười, kiên định mà yếu ớt một cách khó hiểu: “Có phải anh rất thích em không?”
Cô đột nhiên hỏi, không đầu không đuôi, nhưng dường như Lục Hi tâm linh tương thông với cô, tình cảm trong mắt dần sâu đậm: “Không thích.”
Giọng nói của anh trong trẻo mà lạnh lùng, có thể hòa tan gió đêm se lạnh nơi đây.
Sắc mặt Thẩm Dĩnh cứng đờ, vừa muốn quay mặt đi lại bị anh sờ lên má, bàn tay có chút vết chai dừng trên chỗ giao nhau giữa má và cổ cô, sức lực dịu dàng: “Thích là buông thả, yêu là kiềm chế, nói như vậy, anh chính là loại đã yêu em rồi, nhưng vẫn không cách nào kiềm chế nổi.”
Giọng anh hờ hững, đầy vẻ tự giễu, không phải đang cười nhạo tình cảm này, mà là cười nhạo mình, không biết từ bao.giờ đã lún sâu vào đó.
“Em từng có một mối tình thất bại, lúc trước khi chấp nhận anh cũng không khác gì lại xé miệng vết thương ấy ra một lần nữa, nhưng kết quả vẫn không tốt. Bây giờ em muốn cắt đứt mối quan hệ này, lại phát hiện bản thân mình căn bản không làm được.” Cô nhìn sâu vào mắt anh, cuối cùng cũng chịu thổ lộ tiếng lòng mình với anh: “Em không biết thế nào là tốt, thế nào là không tốt, nói đã quên anh chỉ là nói dối, bởi vì em căn bản không quên được anh, nhưng để em chấp nhận một lần nữa… rất khó.”
Thân hình nho nhỏ chỉ đứng đến vai anh, cô ở trước mặt anh, phân tích với anh từng câu từng chữ: “Em không biết nên tiếp tục yêu anh như thế nào, nhưng cũng không cách nào từ chối anh, anh xem, em còn quay lại với anh, không phải sao?”
“Dĩnh Dĩnh…” Trong lòng Lục Hi rung động, nhìn cô rưng rưng nước mắt nói những lời này, tim muốn vỡ ra: “Anh không ép em, là lỗi của anh, đừng khóc…”
Thẩm Dĩnh đưa tay khẽ lau nước mắt còn chưa rơi xuống, để anh nhìn ánh mắt kiên định của mình: “Nếu không biết phải làm như thế nào, vậy lúc này em nghĩ nên đi theo trái tim mình, mặc kệ kết quả ra sao, cho dù lại bị phản bội thêm lần nữa, là tốt hay là xấu, em cũng chấp nhận.”