Sau một tháng rưỡi xảy ra chuyện kia, hôm nay phía cảnh sát đã công bố kết quả điều tra, Liên Vân từ bị đình chỉ biến thành sa thải, kết quả như này đã trong dự liệu, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy có chút bất ngờ.
Thực ra lúc bắt đầu, không có bao nhiêu người nghĩ Liên Vân sẽ đi duổi, nhưng thời gian lâu mọi người đều có cách nhìn của mình.
Ngày bị sa thải, Liên Vân đến công ty thu dọn đồ dùng cá nhân của mình, bàn giao công việc lại cho Ngụy Tương Minh, Thẩm Dĩnh và Trần Thúy Nhiên ăn cơm trưa xong trở lại văn phòng, người trong văn phòng đa số còn chưa quay lại, vừa vào tới cửa họ đã nhìn thấy Liên Vân đang ôm thùng các tông đi ra.
Hai người đụng mặt nhau, muốn không gặp cũng không được, nếu không sao nói là oan gia ngõ hẹp được chứ?
Liên Vân nhìn thấy Thẩm Dĩnh cũng hơi ngẩn người nhưng rất nhanh trên mặt cô ta lại xuất hiện nụ cười mỉa, rất gai mắt: “Thẩm Dĩnh, thật sự không ngờ tôi vậy mà bị cô ép đi.”
Thẩm Dĩnh mặt không đổi sắc, cũng không cần phải kiêng nể cô ta như trước: “Nếu cô đã bị cách chức tôi cũng không gọi cô là chủ nhiệm nữa, Liên Vân, cô đi không phải bởi vì tôi, là bởi vì cô không xử lý tốt vụ kiện của chính mình, tôi vì chuyện này chịu ảnh hưởng lớn như vậy, cô không cảm thấy áy náy thì thôi đi lại còn quay ra nói tôi, công ty gửi văn kiện, cô không xem sao?”
Dường như không ngờ cô sẽ nói vậy, Liên Vân hơi sững lại, tiếp tục cười hai tiếng đầy bí ẩn: “Cô nói lời này thật sự rất đường hoàng nha, tôi cho dù là không xử lý tốt trong vụ kiện đó cũng không đến mức bị khai trừ, cô không phải ỷ vào bản thân có chút quan hệ cho nên mượn cơ hội đuổi tôi đi sao, tôi nói cho cô biết, sớm muộn có một ngày cô sẽ phải ra đi!”
Thẩm Dĩnh đối với ánh mắt thù hận của cô ta, trong lòng quả thực không có quá nhiều dao động, từ khi cô nhậm chức, Liên Vân luôn có đích ý với cô, cho đến bây giờ, cô ta cũng như vậy.
Cô ta tại sao không xem lại chính mình chứ?
Thẩm Dĩnh không có tâm trạng cùng cô ta tranh đấu, cũng biết tranh cãi cũng không có kết quả gì, quay người tránh sang một bên: “Không cần cô quản, cô đi đi.”
Khi đi ngang qua nhau, Liên Vân cố ý va vào vai của cô, lực rất lớn, Trần Thúy Nhiên ở sau đỡ cô mới ổn định lại được.
Thấy dáng đi õng ẹo của Liên Vân, Trần Thúy Nhiên hừ lạnh: “Có bệnh à…”
Một màn này toàn bộ đều được bộ phận giám sát ghi lại, chuyển đến máy tính phòng văn phòng tổng giám đốc, Lục Hi thấy Thẩm Dĩnh bị va phải lùi lại hai bước, ánh mắt liền tối sầm lại, dùng điện thoại nội bộ gọi cho Trần Thúy Nhiên: “Cho hai bảo vệ chặn Liên Vân lại.”
“Chặn cô ta?” Trần Thúy Nhiên có chút mơ hồ, còn chưa kịp hỏi chặn cô ta để làm gì thì nghe thấy Lục Hi nói tiếp: “Còn cần tôi dạy cô không?”
Cạch một tiếng điện thoại liền mất kết nối, Trần Thúy Nhiên mãi mới tiêu hóa được nội dung, rồi phản ứng lại, phân phó người dưới.
Liên Vân vừa mới ra khỏi thang máy, ôm thùng các tông đi ra, đến cửa lớn, cô ta chưa kịp lên xe thì vấp phải cái gì đó, đồ trong lòng toàn bộ rơi lả tả dưới đất, bản thân cũng ngã ra, thiếu chút nữa lộ hết.
Cô ta quay đầu trừng bảo vệ trước cửa: “Anh không có mắt à!”
Mặt bảo vệ rất nghiêm túc, nói: “Xin lỗi.”
Liên Vi không có cách nào, nhếch nhác bò dậy, dưới chân là một cục đá lớn, đầu gối cô ta bị xanh tím, lòng bàn tay cũng bị trầy đỏ, nhưng cũng chỉ có thể nhịn mà lượm lại đồ.
Cô ta vừa nhặt vừa phẩy đất cát bám vào, lặp lại mấy lần như thế, trong đầu cô ta bỗng nhiên lóe lên cảnh cô ta va vào Thẩm Dĩnh, động tác liền cứng đờ.
Có phải là vì…
Mắt cô ta đảo quanh, không cảm thấy tức giận, đố kị nữa, thay vào đó là một loại sợ hãi và không dám tin, cô ta rốt cuộc đã chọc đến người nào…
Liên Vân cũng không dám dừng lại lâu hơn, ôm đồ đi thẳng.
…
Dư Quyết Đông và Thẩm Dĩnh đã chuẩn bị những tài liệu cần thiết cho vụ kiện của Lý Vĩ, tuy nhiên có một điều ý muốn, một ngày trước phiên tòa, người của tập đoàn Bảo Hữu bỗng nhiên đồng ý đưa ra tất cả văn kiện cho Lý Vĩ, muốn hòa giải.
Trước đây Dư Quyết Đông đã đưa ra vô số giả định, nhưng anh ta lại không ngờ gặp phải trường hợp này.
Thẩm Dĩnh cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng rốt cuộc vẫn cần tôn trọng mong muốn của hai bên, Lý Vĩ suy nghĩ một đêm, cuối cùng đồng ý hòa giải.
Một vụ kiện đã chuẩn bị kĩ càng biết bao nhiêu ngày, lại kết thúc như này, Thẩm Dĩnh có chút thất thần, khi hòa giải riêng, Phạm Minh không có ra mặt, mà thay bằng một người phụ trách khác của tập đoàn Bảo Hữu.
Trong lòng Thẩm Dĩnh ẩn ẩn có một suy nghĩ khá lý trí, có lẽ Phạm Minh đồng ý hòa giải, nhất định có liên quan đến cô.
Sau khi nhận được bồi thường, Lỹ Vĩ rất vừa lòng, không ngừng tỏ ý xin lỗi với Dư Quyết Đông và Thẩm Dĩnh, Dư Quyết Đông cũng không nói gì, chỉ dặn anh ta sau này sống cho tốt.
Trên đường về, Thẩm Dĩnh cứ im lặng, khi đến gara Dư Quyết Đông hỏi cô: “Có phải cảm thấy rất bất ngờ không?”
Thẩm Dĩnh gật đầu: “Rất bất ngờ, tóm lại cảm thấy Phạm Minh đưa ra quyết định này, có chút thất thường.”
Thật ra Dư Quyết Đông cũng nghĩ như vậy, Phạm Minh tốn sức như vậy mà không đàm phán xong, rất kỳ quái, chỉ là…
“Vụ kiện đã kết thúc thì tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, vấn đề sau này không cần chúng ta bận tâm nữa, chỉ cần Lý Vĩ vừa ý là được.” Dư Quyết Đông cười: “Đây là vụ án đầu tiên em phụ trách, tốt hay xấu em đều phải chấp nhận.”
“Cũng không coi là tệ, ít nhất Lý Vĩ đã rất hài lòng.” Thẩm Dĩnh đưa tay bóp bóp cổ: “Tôi chỉ là cảm thấy con người của Phạm Minh xuất chiêu không theo lẽ thường.”
Dư Quyết Đông nhìn thấy động tác của cô, hơi nhíu mày: “Cổ bị mỏi sao?”
“Ừm.” Nhìn xuống hồ sơ tài liệu như vậy, cổ không mỏi mới lạ.
Thẩm Dĩnh không nghĩ gì nhiều, cứ ấn ấn cổ, bỗng nhiên một bàn tay ấm áp đặt lên, cô bị dọa một trận, vô thức tránh ra nhưng lại bị Dư Quyết Đông giữa chặt cổ tay.
Thẩm Dĩnh bị dọa, lắp bắp nói: “Luật, luật sư Dư?”
Cô dùng sức rút ra, Dư Quyết Đông lại sống chết không chịu buông tay: “Sau khi vụ kiện kết thúc, em sẽ có một lần thi chuyển chính, đến lúc đó chắc không cần luật sư hướng dẫn như tôi nữa rồi.”
Thẩm Dĩnh nghĩ, nhưng không biết anh ta đang có ý gì.
Dư Quyết Đông nói rất thẳng thắn: “Thẩm Dĩnh, cộng sự trong thời gian này, tôi đối đãi với em rất đặc biệt, cho dù sau này không trở thành luật sư hướng dẫn của em, tôi cũng hy vọng chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt.”
Hàm ý trong lời này cô nghe hiểu, cũng chính vì nghe hiểu cho nên mới càng sợ: “Dư Quyết Đông, anh nói cái gì vậy, chúng là đồng nghiệp, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên gặp mặt, trong lòng tôi anh sẽ luôn là tiền bối của tôi, học trưởng.”
Cô muốn tìm một lý do nào đó đã cho qua, cũng biểu hiện rõ lập trường của bản thân hiện tại, thế nhưng Dư Quyết Đông vẫn cố chấp nói: “Ý của tôi là, tôi không muốn làm tiền bối hay học trưởng của em, tôi muốn cùng em đứng ngang hàng.”
Sợ Thẩm Dĩnh giả bộ không hiểu, anh lại nói: “Trong mối quan hệ nam nữ.”