Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 279: CÔ ẤY MANG THAI RỒI, ANH CÓ BIẾT KHÔNG

Đại não giống như bị một cái búa đập mạnh vào, chóng mặt mơ hồ, có làm như thế nào cũng không thể tiếp nhận được thông tin này, rõ ràng đây là người mà mấy ngày trước vẫn còn sống sờ sờ, sao nói xảy ra chuyện là xảy ra chuyện được…

Cô ngây người đứng nguyên tại chỗ cả nửa ngày, bối rối lắc lắc đầu, trong tầm mắt xuất hiện một người mặc đồ phòng hộ màu đen đi tới, giống như là trong lòng bị nhấn một cái công tắc, chạy như điên tới đó.

Túi xách rơi, giày cũng đã rơi, nhưng cô cũng không hề để ý đến, nước mắt đã bị gió thổi bay, cho đến khi chạy đến chỗ xe bị rơi xuống.

Nhìn một mảnh đen kịt ở phía dưới, cô nghẹn ngào gào thét: “Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh…”

Cô mờ mịt nhìn mặt sông yên tĩnh, sau đó vừa đau lòng vừa oán trách ngẩng đầu lên trời, nhắm mắt lại hỏi: “Sao có thể như vậy? Tại sao vậy…”

Phùng Tuyết Du xuất hiện quá đột ngột, bởi vì hiện trường tương đối hỗn loạn nên khi cô lao ra mới có người chú ý tới, Bùi Dục híp híp mắt, vừa muốn đưa tay kéo cô lại, nhưng không kịp di chuyển bước chân, chỉ nhìn thấy Phùng Tuyết Du bỗng nhiên xoay người vượt về phía Lục Hi.

Cô chạy vọt đến trước mặt của người đàn ông, giơ tay dồn hết sức lực tán một cái trên mặt của anh, đánh đến nỗi cả tay mình cũng đau: “Đồ khốn nạn, anh nói là anh chăm sóc cô ấy, nói muốn che chở cho cô ấy, anh chăm sóc như vậy ư, che chở như vậy ư?”

Nếu như là bình thường thì một cái tát này đối với Lục Hi mà nói có lẽ cũng không tính là gì, nhưng vào lúc này, tinh thần của người đàn ông đã bị đả kích nghiêm trọng, đã sớm không có chút sức lực như bình thường. Anh lảo đảo lùi nửa bước mới có thể giữ vững thân thể.

Lúc Lục Hi ngước mắt lên nhìn, thân thể hung hăng run rẩy. Phùng Tuyết Du mặt trên người một bộ đồ tây màu nâu nhạt, đầu vai và ống tay áo có rất nhiều nếp nhăn, mái tóc hỗn loạn, đáy mắt vằn vện tia máu, hơi thở tức giận trên người rất nặng, tất cả đều là oán hận đối với anh.

“Cô ấy đâu rồi, anh nói cho tôi biết đi, Thẩm Dĩnh đi đâu rồi, anh nói cho tôi biết đi…” Phùng Tuyết Du bị Bùi Dục kéo ra ra, nhưng cô cũng không hề tỉnh táo được, la hét om xòm như bị điên: “Anh tìm cô ấy cho tôi.”

Yết hầu người đàn ông nhấp nhô mấy lần, đáy mắt đè nén lưu luyến và thống khổ dày đặc, vào giờ phút này anh không còn là người cao cao tại thượng kia nữa, không còn là tổng giám đốc Lục muốn làm gì thì làm, cũng không phải là người mà tất cả mọi người đều tôn trọng, anh chỉ là một người bình thường đã mất đi người mình yêu.

Thậm chí anh còn muốn kêu Phùng Tuyết Du đánh anh thêm mấy cái nữa, tất cả những người và việc có liên quan đến Thẩm Dĩnh đều có thể tùy tiện tước đoạt đi lý trí của người đàn ông này.

Phùng Tuyết Du mới mặc kệ anh áy náy bao nhiêu, nhớ đến Thẩm Dĩnh ngu ngốc nói với cô rằng Lục Hi sẽ giúp cô ấy, cô còn tin là thật, chờ tới chờ lui, cuối cùng lại chờ được một kết quả như vậy à?

Cô là bạn tốt của Thẩm Dĩnh đã nhiều năm như vậy, tình cảm đã sớm vượt qua tình bạn bè bình thường, sự tồn tại đối với nhau mà nói giống như là người nhà. Nhưng bây giờ tất cả cùng đã mất đi, bảo cô sao có thể tiếp nhận được?

Phùng Tuyết Du phẫn nộ gào thét, nước bọt cũng phun ra khỏi khóe miệng: “Tôi hỏi anh Thẩm Dĩnh đâu rồi? Anh mau tìm cô ấy cho tôi, anh trả cô ấy lại cho tôi đi.”

Đáy Mắt Lục Hi dần dần ngưng tụ sương mù, thân hình cao lớn kia cứ như vậy mà khuỵu xuống: “Hình như tôi đã đánh mất cô ấy rồi…”

“Con mẹ nó, anh không phải là người!” Phùng Tuyết Du liều mạng muốn tránh thoát khỏi giam cầm của Bùi Dục, sức lực của cô rất lớn, thậm chí áo khoác cũng bị xé ra thành một cái lỗ: “Cô ấy tin tưởng anh như vậy, yêu anh như vậy, thậm chí sợ anh khó xử mà cam tâm tình nguyện vào tù, nhưng anh thì sao? Anh bứt cho cô ấy chết! Vì một người phụ nữ không đáng để tin tưởng, vì Giang Sở Tinh ác độc kia mà anh đưa cô ấy vào con đường cùng, cô ấy tủi thân cỡ nào anh có nghĩ tới không hả? Cô ấy cố gắng nuốt uất ức vào bụng, bao nhiêu khó khăn và cực khổ đều gắng gượng vượt qua, cuối cùng lại rơi vào trong tay anh. Lục Hi, rốt cuộc là anh có bao nhiêu nhẫn tâm với cô ấy?”

Mỗi chữ mỗi câu của cô giống như là lưỡi dao đâm vào trái tim của anh, trên lưỡi dao mang theo gai đâm vào trong lòng anh, anh đau đến nỗi không đứng thẳng được, đau đến nỗi ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

“Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi…”

Thật sự xin lỗi vì không chăm sóc tốt cho cô ấy, xin lỗi vì không thực hiện được lời hứa trước kia của mình, xin lỗi vì đã để cô ấy phải chịu đựng tất cả, thật sự rất xin lỗi…xin lỗi rất nhiều, rất nhiều.

Người đàn ông kiêu ngạo lúc này lại cúi thấp đầu không ngừng nói xin lỗi, quần áo trên người đã dính không ít tro bụi và vết bẩn, thân thể cao lớn xụi lơ, Hai bả vai run rẩy bất lực, âm thanh chua chát phát ra từ cổ họng.

Anh ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu, cả người nhìn hết sức thống khổ, anh mãi mãi cũng không muốn tổn thương cô, anh hận không thể đem những thứ tốt đẹp nhất dâng đến trước mặt cô, cho dù là tình yêu hay vật chất. Nhưng kết quả người làm cô tổn thương sâu sắc nhất vẫn là mình.

Anh đáng chết, thật sự rất đáng chết, anh nên chết thay cho Thẩm Dĩnh. Nếu như có thể, anh hy vọng người rơi xuống sông kia là anh, chứ không phải là cô!

“Anh đã không có năng lực để bảo vệ tốt cho cô ấy, tại sao còn muốn trêu chọc cô ấy? Tại sao còn muốn hứa hẹn với cô ấy?” Phùng Tuyết Du không hề cảm thấy được Lục Hi đáng thương, đứng trên lập trường của cô, cô vĩnh viễn đứng về phía của Thẩm Dĩnh, người đàn ông này đã đánh mất cô ấy rồi, anh nên khổ sở thì khổ sở: “Cho đến tận bây giờ, tôi cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày Thẩm Dĩnh lại ra đi bằng cách này….”

Cô cho rằng cô ấy sẽ hạnh phúc, cho dù cô có khổ cũng được, nhưng tất cả những thứ này cũng chỉ là do Phùng Tuyết Du cho rằng, Phùng Tuyết Du Thậm chí không dám tưởng tượng được trước kia Thẩm Dĩnh đã phải trải qua bao nhiêu cực khổ, trong lòng của cô bị giày vò đến tan nát.

Bùi Dục Nhìn dáng vẻ Lục Hi ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nắm lấy cánh tay của Phùng Tuyết Du muốn kéo cô ấy qua một bên. Từ ngữ của cô ấy quá sắc bén, mỗi một câu đều có thể làm người đàn ông này bị thương.

Phùng Tuyết Du vốn không phải là người có sức lực lớn, nhưng vào lúc này, trong thân thể lại giống như có vô số khí lực dùng không hết, cô ấy vẫn đứng y nguyên tại chỗ: “Anh dựa vào cái gì mà lại đối xử với cô ấy như vậy? Đến cùng là dựa vào cái gì? Lục Hi, anh có biết là cô ấy yêu anh bao nhiêu hay không, anh có biết là cô ấy đã vì anh mà bỏ ra bao nhiêu hay không? Lúc đầu tôi đã đến cục cảnh sát để thăm cô ấy, cô ấy gầy thành bộ dáng gì, chẳng lẽ anh không thấy rõ hả? Cô ấy miễn cưỡng mình như vậy, tất cả đều là bởi vì tin tưởng anh, yêu anh, nhưng anh lại làm cái gì? Anh đã hại cô ấy chết!”

Mỗi một câu lên án của cô đều làm cho Lục Hi thấy ngạt thở, làm anh tưởng như đã ngã xuống đáy biển lạnh thấu xương, vô số số cơn sóng biển đánh úp tới, nó làm cho lục phủ ngũ tạng của anh cũng thay hình đổi dạng.

Anh biết hết những lời mà cô ấy nói, cũng vì vậy mà suy nghĩ nếu như lúc đầu không làm!

“Cô đủ rồi đó!” Bùi Dục nhíu chặt mày, sức lực trên tay cũng cũng mạnh hơn, kéo cô ấy qua một bên: “Cậu ấy cũng không muốn như vậy, cậu ấy còn đau lòng hơn cả bất kỳ người nào.”

“Không đủ!” Đáy mắt của Phùng Tuyết Du như phát ra lửa, cô hận, hận Lục Hi, cũng hận hết tất cả những người đã nói giúp anh, cô quy tội về người đàn ông này vì cái chết của Thẩm Dĩnh.

Cô nhớ đến chuyện lúc trước Thẩm Dĩnh đã ba lần bảy lượt nhờ cô giữ bí mật, giờ khắc này đem ra để báo thù, đem ra để đánh một đòn vào tim của Lục Hi, cô chậm rãi mở miệng: “Anh nghĩ chỉ nhiêu đây là tất cả rồi à? Không, vẫn còn một chuyện tàn nhẫn nữa.”

Nói đến đây, cô lại dừng lại trong chốc lát, khóe môi kéo ra một vòng cung vô cùng lớn với tất cả sự châm chọc và đau khổ, người khác nhìn thấy cũng phải run rẩy trong lòng, Bùi Dục cũng không tự giác mà bị bộ dáng này của cô dọa cho hết hồn.

Lục Hi run run rẩy rẩy đứng thẳng người dậy, thân hình cao lớn đứng trong gió đêm, nửa gương mặt của người đàn ông đều bị tóc trên trán che mất, gió thổi qua làm tóc bay toán loạn, lộ ra chua xót vô tận.

Phùng Tuyết Du đứng đó nhìn người đàn ông ở đối diện không xa, mỗi chữ mỗi câu mở miệng, tiếng gió đêm quanh quẩn gào thét trong giọng nói của cô ấy, nhưng Lục Hi lại cảm thấy không nghe được gì cả.

Chỉ có sự im lặng và im lặng.

Anh chỉ nhìn thấy miệng của người phụ nữ ấy cử động, nhưng trong não lại lờ mờ đoán được.

Một âm thanh bén nhọn làm ù tai anh, máu toàn thân như chảy ngược, trái tim bị siết chặt, trong nháy mắt như có vô vàn lực ép, tất cả như muốn nghiền nát anh.

Đầu anh như nổ tung, trước mắt đều biến thành màu đen, hai bàn tay anh thả xuôi bên người nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, sự đè nén trong lòng nháy mắt bắn ra đau đớn.

Sắc mặt của anh trắng bệch không tưởng nổi, anh nghe thấy Phùng Tuyết Du nói: “Thẩm Dĩnh, cô ấy đang mang thai, Anh có biết không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK