Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 201: CỐ TÌNH SAY XỈN

Lý Vĩ tưởng cô ta muốn khóc, lo lắng nói: “Có người làm khó cô sao?”

“Tôi không biết…” Giang Sở Tinh cố ý không nói rõ ràng, làm cho anh ta tự mình suy nghĩ: “Tôi chỉ cảm thấy rất khó chịu, rất nhiều lúc đều phải vô cùng thận trọng, cũng không có ai ở bên cạnh tôi.”

“Ngài Lục đâu?”

“Anh ấy quá bận rộn công việc, hầu như không ở nhà, chỉ có buổi tối mới về, lúc anh ấy về, Thẩm Dĩnh cũng sẽ về, cho nên tôi… giống như một người ngoài dư thừa, rất xấu hổ.”

Lý Vĩ nghe xong trong lòng cũng không rõ là cảm giác gì, đã đoán được ba người bọn họ sống cùng nhau sẽ có nhiều bất tiện, nhưng lúc cô muốn đi qua đó, anh ta cũng không thể làm gì, cũng không có tư cách nói gì.

Lúc này nghe được Giang Sở Tinh nói như vậy, liền động tâm: “Cô Giang, nếu cô cảm thấy khó xử, thì quay lại biệt thự Thành Bắc đi, tôi ở bên cạnh cô, cũng sẽ không quá cô đơn.”

Những lời này đã vượt qua mối quan hệ giữa hai người, trong lòng Giang Sở Tinh chán ghét, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ tìm cho mình một cái cớ: “Bây giờ tôi mới qua đây lại muốn quay lại ngay chỉ sợ có chút phiền phức, thêm một đoạn thời gian nữa, chờ sức khỏe tôi tốt hơn, qua năm mới, đến lúc đó hẵng nói.”

Lý Vĩ nghĩ cũng đúng, dù sao còn phải qua tết, anh ta cũng phải về nhà, để cô lại một mình trong biệt thự cũng không hay, dù sao cũng phải qua mấy ngày này.

“Được, nếu như có việc, cô có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ luôn ở đây.” Nói xong, Lý Vĩ dường như còn muốn nói gì đó, tạm ngừng một lát, cái câu “tôi rất nhớ cô” kia vẫn không thể nói ra khỏi miệng, cuối cùng vẫn từ bỏ: “Tạm biệt.”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Sở Tinh có chút đăm chiêu nhìn những đám mây bên ngoài cửa sổ, bên tai vẫn có thể nghe thấy giọng nói quan tâm của Lý Vĩ, trái tim của con người cũng là thịt, mặc dù tình yêu của Lý Vĩ khiến cô ta có chút chán ghét, nhưng không thể không nói anh là người đàn ông duy nhất toàn tâm toàn ý đối với cô ta, cũng không phải một chút tình cảm cá nhân cũng không có.

Cô ta nắm chặt di động trong tay, âm thầm cầu nguyện mọi thứ có thể diễn ra y như cô ta mong muốn.

Lúc Lục Hi trở về đã gần mười giờ tối, mấy bữa tiệc rượu xã giao cuối năm rất nhiều, mặc dù anh đã cố gắng hết sức, vẫn có một vài bữa tiệc anh bắt buộc phải xuất hiện.

Khi xe dừng lại trước cửa, nhìn thấy hai chiếc đèn lồng màu đỏ, tựa như đang chào đón anh về nhà, khiến cho sự yên tĩnh rét lạnh ban đêm trở nên ấm áp hơn, câu đối màu đỏ dán hai bên khung cửa, khoảng sân yên tĩnh phủ đầy tuyết trắng cũng bao trùm thêm chút không khí tết.

Lục Hi đứng ở cửa nhìn trong chốc lát, trước mắt hiện ra dáng vẻ cô làm tất cả những thứ này, nhất định rất nhanh nhẹn và dịu dàng, từng dấu vết bị xé rách, bóc ra hay quấn chặt đều vô tình thể hiện tình cảm dịu dàng của cô.

Khi Lục Hi vào nhà, Thẩm Dĩnh đang ngồi trên sô pha xem TV, hiếm khi Giang Sở Tinh không xuống dưới quấy rầy cô, cô vừa ăn hoa quả vừa xem kênh truyền hình CTV, tận hưởng khoảng thời gian thư giãn lúc này.

Thấy anh mang theo hơi lạnh bước vào nhà, lập tức bước qua: “Anh đã về rồi.”

Lục Hi choàng tay qua ôm lấy vai cô, đưa người ngồi xuống ghế sô pha, nhìn thoáng qua đĩa hoa quả bày trên bàn: “Đã trễ thế này còn ăn, bụng không lạnh sao?”

“Vẫn ổn, trong nhà rất ấm.”

Lục Hi thấy cô cười đến mức hai mắt cũng nheo lại, đưa tay ra kéo cô vào trong lòng, cô đã tắm rồi, trên người còn có mùi thơm ngọt ngào, ngay cả mùi rượu trên người anh cũng bị hòa tan một chút: “Đèn lồng ở cửa nhìn rất đẹp.”

“Anh nhìn thấy rồi?”

“Một cái lớn như vậy, muốn không nhìn thấy cũng khó.”

“Câu đối xuân thì sao?”

“Cũng không tồi.” Lúc nãy anh có nhìn kỹ, so với mấy câu tiền vào như nước thì hay hơn nhiều, anh nghĩ đến câu đối treo phía trên cửa, đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi cô: “Những thứ này đều do em làm?”

Thẩm Dĩnh tưởng anh muốn khen mình, gật đầu vô cùng tự hào: “Còn không phải sao, một mình em làm hết đó.”

Chẳng ngờ lông mày người đàn ông lại cau lại: “Cao như vậy em dán lên như thế nào?”

Cửa của biệt thự phải cao ít nhất gần bốn mét, độ cao gấp hai lần các gia đình bình thường, cũng không dễ dàng chạm tới được.

Thẩm Dĩnh chỉ về phía nhà kho: “Có cái thang.”

“Những cái còn lại đừng dán nữa, quá cao không an toàn.” Anh lo lắng dặn, lại bổ sung một câu: “Nếu em thích, anh tìm người đến làm.”

“Đâu có khoa trương như vậy, trước đây ở nhà cũng do em với mẹ làm, anh đừng lo lắng, em cũng không phải một đứa trẻ, một chút việc ấy em vẫn có thể làm được.” Thẩm Dĩnh cảm thấy anh chuyện bé xé ra to.

Người đàn ông vùi khuôn mặt tuấn tú vào cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô, mùi hương trên người cô là liều thuốc tốt nhất để anh giảm bớt mệt mỏi: “Trước đây là trước đây, bây giờ em có anh, có thể giống được sao?”

Trong lòng Thẩm Dĩnh ngọt như mật, nhịn không được cúi đầu nhìn anh: “Có phải anh uống nhiều rồi không?”

Bình thường anh cũng không dễ nói chuyện như vậy.

Người đàn ông lặng lẽ nhếch môi, anh căn bản cũng không uống bao nhiêu, mấy người có thân phận như anh cũng chỉ đi khách sáo trong buổi tiệc rượu một chút, thể hiện bên mặt ngoài là được, đâu có ai thật sự dám ép anh uống rượu?

Nhưng nghe cô hỏi như vậy, tên đàn ông lớn tuổi nào đó cũng giả bộ theo, gật đầu: “Ừm, có chút choáng.”

“A?” Thẩm Dĩnh dựng thẳng đầu anh lên: “Hay là bảo thím Lý nấu canh giải rượu?”

Cô nói xong, liền đi giày vào rồi đi nói với thím Lý, vật nhỏ mềm mại trong lồng ngực đi mất, trong lòng trống rỗng, Lục Hi đưa tay kéo người trở lại: “Không cần, em đỡ anh đi lên nằm xuống một lát là được.”

Thẩm Dĩnh không lay chuyển được anh, đặt một cánh tay của anh khoác lên vai mình, khó khăn nhấc cơ thể rắn chắn và nặng nề của người đàn ông lên, hơn nửa sức nặng của anh đều đặt trên người cô, không nhiều không ít, lực độ vừa đủ để cô có thể dùng hết sức lại không bị áp đảo.

Thẩm Dĩnh đưa anh lên tầng, một tay đỡ lấy eo anh, một tay nắm lấy tay anh, đi được một nửa, dưới chân cô không để ý suýt chút nữa thì ngã xuống.

May mà anh phản ứng nhanh, một tay kéo cô, lòng bàn tay lớn không biết là cố ý hay vô tình lại vừa lúc đặt ngay cạnh ngực cô, sức lực có chút lớn…

Khuôn mặt Thẩm Dĩnh đỏ ửng, hơi dịch ra phía ngoài một chút, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không có gì khác thường của người này, giống như chỉ vô tình chạm phải mà thôi, nếu cô nói ra lại có vẻ như mình suy nghĩ đen tối.

Nghĩ một lúc, vẫn là từ bỏ, cố gắng đỡ người vào phòng ngủ.

Thật vất vả mới kéo anh lên giường, người này lại đặt ra yêu cầu: “Giúp anh đi chuẩn bị nước tắm.”

“Anh muốn tắm?” Thẩm Dĩnh lắc đầu, khuyên anh: “Sáng ngày mai rồi lại tắm, bây giờ anh như vậy sợ là không tắm được.”

Trong lòng Lục Hi sớm đã có chủ ý, kiên trì bảo cô đi chuẩn bị nước, rất có bộ dáng không tắm sẽ không ngủ.

Thẩm Dĩnh không còn cách nào đành phải nghe theo, vào phòng tắm xả nước vào bồn tắm lớn, điều chỉnh nhiệt độ nước, xả nửa bồn rồi bỏ vào một chút tinh dầu oải hương có tác dụng an thần và sửa tắm.

Bong bóng trắng nổi lên trên mặt nước, cô cúi xuống vươn tay muốn thử nhiệt độ nước, còn chưa chạm đến, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng “sốt soạt”.

Thẩm Dĩnh giật mình, ngay lúc xoay người suýt chút nữa là chảy máu mũi… Làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh, cơ bắp cường tráng mà hữu lực, còn có tỷ lệ dáng người hoàn mỹ kia, đặc biệt tuyến nhân ngư bên hông anh, tất cả đều khiến cho người ta liên tưởng đến hai chữ nhục dục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK