CHƯƠNG 236: MÃ THIÊN XÍCH THEO DÕI
“Cô Thẩm vừa mới rời khỏi bệnh viện….”Người đàn ông xoay người vào một phòng điều trị đóng cửa lại, mới mở máy truyền tin lên: “Đúng, nói gì đó với cô Giang, sắc mặt không tốt lắm, nội dung cụ thể không nghe rõ…Được, có tình hình gì mới tôi sẽ nói lại với ngài.”
Người đàn ông cắt đứt liên lạc, sau đó lại mở cửa phòng ra, vừa mới mở cửa đã bất ngờ đụng phải một y tá bước vào, hai người đối diện nhau, may mắn là cả hai đều mang khẩu trang.
“A, ngại quá…”Cô y tá thấy người trước mặt là bác sĩ thì ngay lập tức cúi đầu muốn giải thích, nhưng người đàn ông lại nhanh chóng lách người rời đi, cũng không quay đầu lại.
Cô y tá chưa kịp nhận ra, khi nhìn theo hướng anh ta rời đi, thì đã không còn thấy ai.
Không kìm nén được thì thào tự hỏi: “Kỳ lạ, ai vậy……”
Người đàn ông ở đầu kia của điện thoại, Mã Thiên Xích đang đứng trong phòng VIP trên tầng cao nhất của tòa nhà thương mại và tài chính lớn nhất của thành phố J, vung cây gậy đánh golf trong tay và nhằm vào phía hố đánh tới.
Âm thanh ‘lộc cộc’ khẽ vang lên, quả bóng màu trắng ổn định chuẩn xác lăn vào hố, anh ta thu tay, người bên cạnh lập tức tới cầm cây gậy đi, ống tay áo sơ mi màu lam thẫm bị anh ta xắn lên tới khuỷu tay, chiếc khuy áo thạch anh lóe sáng dưới ánh đèn.
Giang Sở Tinh.
Cái tên này, là gần đây Mã Thiên Xích mới biết tới, nếu không phải đang âm thầm điều tra Thẩm Dĩnh, có lẽ cả đời anh ta sẽ không biết một người như thế từng tồn tại.
Nghĩ đến nội dung được báo cáo bởi cấp dưới trong điện thoại vừa nãy, người đàn ông không kìm được cong môi. Khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp, nhỏ nhắn lóe lên trong tâm trí anh ta. Người phụ nữ trông thật ngu ngốc, vì vậy nhường nhịn tình địch hết lần này đến lần khác, không phải là chuyện quá khó tin.
“Ngài Mã, Phùng tổng của tập đoàn Khai Luân đến.”Người trợ lí kính cẩn lễ phép ở sau lưng nhắc nhở.
Mã Thiên Xích thu cảm xúc, mặc áo tây trang đặc chế vào, vừa thản nhiên thắt cà vạt, vừa mở miệng hỏi: “Tài liệu đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Đã chuẩn bị xong ạ.”
“Đưa cho anh ta xem trước, tôi sẽ đến.”
“Vâng, ngài Mã.”
Sau khi trợ lí lui ra, Mã Thiên Xích đứng trước gương sửa sang lại ăn mặc, bên cạnh chiếc bút để sẵn trên bàn có một quả bóng màu vàng nhạt, lớn hơn ngón tay cái.
Anh dừng lại một lúc, nhặt nó lên quan sát, rồi anh chợt nhớ ra nguồn gốc của thứ này.
Đêm đó trong ngõ nhỏ, cô vội vã chạy trốn, không biết là vật trang sức nào trên người rơi xuống, màu sắc mềm mại, cảm giác thoải mái, giống như cô.
Mã Thiên Xích nở nụ cười, đứng dậy bước nhanh ra khỏi văn phòng, ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm kính chiếu vào, ngay cả quả bóng nhỏ cũng bị anh ta bỏ vào túi mang đi.
….
Sau khi Thẩm Dĩnh đi, Giang Sở Tinh rất khó chịu, vốn đã không có tâm trạng đi bộ, trở về phòng bệnh, ngồi ở trên giường lửa giận của cô ta ngày càng lớn, chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt diễu võ dương oai của người đàn bà kia cô ta rất tức tối.
Dựa vào cái gì mà cô ta dám nói như thế?!
Cô ta có tư cách gì đứng trước mặt cô khoe khoang cảm tình của cô ta với Lục Hi, Lục Hi là của cô!
Từ bỏ?
Giang Sở Tinh cắn chặt răng, cô ta sẽ không cho chuyện đó xảy ra lần nữa, năm năm trước rời đi đã là sai lầm, lần này đừng hòng lại chia cắt bọn họ.
Nhớ tới điều này, Giang Sở Tinh gọi tới cho Thiệu Mộc Giai rất lâu chưa từng liên lạc: “Tình hình trong bệnh viện sao rồi?”
“Cô còn mặt mũi hỏi tôi? Giang Sở Tinh, tôi chờ điện thoại cô lâu như vậy, cô không nên tìm một cái cớ qua loa tắc trách để bỏ qua vấn đề này đâu?”
Tiếp xúc với người thật lâu không liên hệ mình, tất nhiên Thiệu Mộc Giai đã có chút mất kiên nhẫn, mấy ngày nay suy nghĩ miên man rất nhiều, cô ta thậm chí còn nghĩ tới không muốn tiếp tục như thế này nữa, cô ta sẽ không nghe theo sự sắp xếp của Giang Sở Tinh nữa.
“Cô đừng ầm ĩ với tôi, chỉ biết làm rách việc!”Giang Sở Tinh cũng đang nổi nóng, không có tâm trạng đi an ủi cô ta: “Tình hình bên bệnh viện kia sao rồi?”
Thiệu Mộc Giai biết chính mình bây giờ không có tư cách kêu gào, nghẹn nhiệt khí: “Tình huống của Trương Lan Trình vẫn như vậy, bệnh viện đã bắt đầu làm thủ tục chuyển viện, hôm nay Lục Hi có tới một lần, nhưng nhanh chóng rời đi rồi.”
“Lục Hi tới?” Giang Sở Tinh có phần bất ngờ, lại thêm phần vội vàng: “Anh ấy làm gì, nói gì?”
“Tôi không biết.”Thiệu Mộc Giai nhíu mày: “Anh ta ở đâu tôi làm sao dám lại gần, bị anh ta phát hiện ra không phải tôi xong đời.”
Lục Hi đã gây áp lực với cảnh sát để tìm cô ta. Cô ta đã sống một cuộc sống lang thang quá lâu. Mặc dù thời gian qua Giang Sở Tinh đã đưa tiền cho cô ta, cô ta không dám tiêu tiền, mặc một bộ quân áo rách rưới mấy chục nghìn,ở một khách sạn ở ngoại ô không có chứng minh thư. Nom cô ta già hơn cả mười tuổi.
Nếu không biết tuổi của cô ta, cô ta trông giống như một phụ nữ trung niên!
Mà tất cả những chuyện này, Thiệu Mộc Giai đều đổ lên đầu Thẩm Dĩnh, không phải do cô, cô ta đâu cần trải qua những ngày cực khổ như vậy.
Những hy vọng xa vời trước kia đều đã tan biết, bây giờ cô ta chỉ còn muốn đưa Thẩm Dĩnh xuống địa ngục, sau đó cầm tiền ra nước ngoài.
“Nếu vậy, cô đừng có gấp, nếu Trương Lan Trình chuyển viện, cô nghe ngóng xem bước tiếp theo Lục Hi muốn làm gì, có kế hoạch gì, sau đó chúng ta sẽ lại làm việc.” Giang Sở Tinh ổn định tình trạng hiện tại của Thiệu Mộc Giai, cũng xem như tự an ủi chính mình.
Chuyện quan trọng này nhất định không thể để Lục Hi biết được, nếu không tất cả dự tính sẽ thất bại.
Nếu Lục Hi đề phòng cô ta, chắc chắn sẽ chuyển Trương Lan Trình đến nơi mà cô ta không biết được, như vậy có thể cô ta sẽ bớt tùy hứng, nếu trùng hợp thì đó cũng chính là cơ hội của cô ta.
Giang Sở Tinh cầm điện thoại di động, đi tới bên cửa sổ ngầm dự tính, hiện tại cô ta không thể nóng vội cũng không được sợ hãi, tự hoảng loạn đầu trận là điều không cần thiết.
“Hiện tại cô có kế hoạch gì? Tôi bây giờ cũng không biết gì cả, cô bảo tôi làm cái gì thì tôi làm cá không biết gì để đi làm việc cho cô một cách mông muội, ít nhất hãy cho tôi biết một chút.”Thiệu Mộc Giai đương nhiên là thiếu kiên nhẫn, cô ta bây giờ giống như con kiến đang bò trên mặt chảo, vô cùng bối rối, Giang Sở Tinh muốn làm gì, cô ta hoàn toàn không biết, chỉ có thể chờ, đối với cô ta, kéo dài một ngày là nguy hiểm lại tăng lên.
Nghe được câu hỏi của Thiệu Mộc Giai, Giang Sở Tinh trầm ngâm một lát, giống như đang suy nghĩ có nên nói cho cô ta biết hay không, rất lâu sau cuối cùng cũng mở miệng: “Cô tới đại học trực thuộc bệnh viện tuyến đầu của thành phố J gặp một bác sĩ tên Trần Bác, lát nữa tôi sẽ gửi cho cô cách liên hệ với anh ta, cô chỉ cần nói DH23, anh ta sẽ tự hiểu.”
“DH23?”Thiệu Mộc Giai tự hỏi : “Đó là cái gì?”
“Chuyện này cô không cần biết, chỉ cần làm theo lời tôi nói, Trần Bác sẽ gặp cô.” Giang Sở Tinh đứng bên cạnh cửa sổ hơi trầm ngâm: “Không được để ai phát hiện!”
Thiệu Mộc Giai quan sát cảnh tượng hoang vắng xung quanh, trả lời: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ làm theo lời cô nói.”
Sau khi ngắt điện thoại, Giang Sở Tinh xóa sạch lịch sử cuộc gọi, bỏ vào ngăn kéo đầu giường, vừa mới làm xong việc, cánh cửa sau lưng cô ta đã bị đẩy ra, cô ta sợ hãi, có chút kinh hoảng nhìn qua, là Lục Hi