CHƯƠNG 519: KHÔNG CÓ ĐƯỜNG QUAY LẠI
“…”
Ngày giỗ à?
Thẩm Dĩnh quan sát người đàn ông gần mình trong gang tấc này, dường như anh ta không mấy kích động, chỉ lạnh lùng nhìn về một nơi nào đó, hiếm hoi lắm ánh mắt của anh ta mới trông có vẻ hơi trống rỗng, dường như đang nhớ lại chuyện gì.
Im lặng một hồi lâu, rốt cuộc anh ta mới chậm rãi mở miệng: “Hôm ấy mặt trăng cũng tròn vành vạnh như hôm nay vậy, bà ấy ôm tôi trốn dưới cây cầu.”
Thẩm Dĩnh không hiểu vì sao anh ta phải kể cho mình nghe mấy chuyện này, nhưng cô cũng không ngắt lời, không phải vì cô muốn nghe, chỉ vì không muốn phá hoại bầu không khí bình yên ngắn ngủi này mà thôi.
“Bên ngoài có rất nhiều người đuổi theo, tìm kiếm, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy ánh đèn pin phát sáng ở cách đó không xa, tôi rất tò mò, sao bọn họ đuổi theo hai mẹ con tôi chứ, tôi nhìn chân của đám người đó, rồi buột miệng hỏi như thế này, tôi hỏi rằng ‘mẹ ơi, mình phải trốn đến bao giờ ạ’ chỉ một câu này thôi…” Nói đến đây, đột nhiên Hawk bật cười, lồng ngực của anh ta vẫn không ngừng phập phồng, nhưng lại không kể câu chuyện nào đáng buồn cười cả, mà lại khiến cho bầu không khí trở nên kỳ quặc, nhưng có một nỗi bi thương toát ra từ người anh ta.
Bi thương?
Thẩm Dĩnh xua suy nghĩ buồn cười này của mình đi, sao người đàn ông này lại có phương diện này, anh ta vốn là một kẻ máu lạnh vô tình cơ mà.
“Câu hỏi của tôi lọt vào tai đám người bên ngoài, bọn họ bắt đầu đi về phía cây cầu, bước chân mỗi lúc một lộn xộn, tôi không hề biết đã xảy ra chuyện gì, mẹ nhét khăn tay vào miệng tôi, rồi bà ấy đứng dậy, đứng ở nơi bị ánh đèn pin soi rọi, tôi thấy những đôi chân ấy vây quanh mẹ tôi, tiếng thét thê thảm của bà ấy vang lên, tôi không nhìn rõ họ làm gì mẹ tôi, nhưng tôi ngửi thấy mùi máu tanh, lúc tám tuổi tôi đã biết máu có hình dạng như thế nào.” Hawk nốc rượu, bởi vì uống quá nhanh nên không ít chất lỏng tràn ra khỏi khóe môi của anh ta, chảy dọc xuống làn da trắng trẻo, xuống dưới cổ áo: “Máu của một người chảy xuống dưới chân cầu, một vũng lớn, đều là màu đỏ tươi, đợi đến lúc tôi bò từ dưới cầu lên đã không nhìn thấy mẹ đâu nữa, tôi đi theo vết máu ấy, giống như đi trên thảm đỏ vậy, tôi hoàn toàn không thấy sợ hãi, mất đi phản ứng, rồi tìm thấy ngón tay của mẹ tôi ở trong bụi cỏ ven đường…”
Nghe mỗi từng chữ, từng câu trần thuật của anh ta, trái tim Thẩm Dĩnh mỗi lúc mỗi đập nhanh, câu chuyện chân thật này đã ập vào người anh ta, tàn nhẫn đến nỗi cô không dám tin rằng đây là sự thật, nhưng mà…
Lúc cô nhìn thấy giọt lệ rưng rưng bên khóe mắt của Hawk bèn biết rằng, câu chuyện này là thật, đã xảy ra vào năm anh ta lên tám.
Cũng xấp xỉ tuổi Thẩm Tiếu.
Căn phòng im phăng phắc, vào lúc này không có ai lên tiếng, Thẩm Dĩnh biết những câu chuyện cổ tích đẹp đẽ có thể an ủi lòng người, nhưng bây giờ cô lại thấy sợ hãi bởi câu chuyện thấm đẫm máu tươi này.
Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy anh ta tỏ vẻ buồn bã, dường như anh ta là một kẻ bại hoại, mất hết nhân tính, không có tín ngưỡng, trong mắt cô, anh ta là một tay đao phủ hung ác cực độ.
Nhưng đến hôm nay cô mới biết mình đã sai, cho dù cô bị nhốt trong căn nhà gỗ này, cho dù anh ta tự tay giết chết đàn em của mình, cho dù anh ta làm những chuyện trái với luân thường đạo lý, cho dù có là một người như vậy, cũng sẽ biết đau lòng.
Có lẽ, quá trình trưởng thành đã tạo nên một anh ta như hiện tại.
Không có ai là người vô tội, không phải anh ta, cũng không phải là người đã làm tổn thương anh ta.
“Anh hận chính mình ư.” Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng cất tiếng, cô biết mình không hỏi như thế, nhưng cô đã hỏi như vậy rồi.
Anh ta nhún vai, dường như rất xem thường câu hỏi của cô, nhưng rồi vài giây sau vẫn nghiêm túc đáp: “Ban đầu thì hận.”
“Bây giờ thì sao?”
“Không còn cảm giác rồi.”
Thẩm Dĩnh ngẩn người, nhìn thẳng vào gương mặt được ánh trăng soi sáng ấy.
“Tay càng dính nhiều máu thì càng mất cảm giác, lúc tôi cướp đi sinh mạng của kẻ khác một cách nhẹ bẫng, tôi sẽ nhớ đến màn đêm dưới cây cầu năm ấy, hóa ra bọn họ cũng dễ dàng cướp đi sinh mạng của mẹ tôi như thế, hóa ra lại không đáng để hận như vậy, chỉ cần nhẹ tay bóp cò, tất thảy nguyên nhân của cơn hận sẽ tan thành mây khói.”
Nếu như những ngày gần đây không đứng giữa lằn ranh giữa sự sống và cái chết thì chắc chắn cô sẽ nghĩ anh ta đang nói bậy bạ, nhưng vào giờ phút này, nghe Hawk nói thế, cô lại có thể hiểu nghĩa hàm nghĩa ẩn sâu bên trong.
Lúc một người đứng giữa ranh giới giữa sống và chết sẽ trở nên điên cuồng, cũng sẽ quên mất bản thân mình là ai.
Tất thảy mọi nguyên nhân của yêu và hận đều không còn quan trọng nữa.
Thẩm Dĩnh chậm rãi thở dài, do dự một lúc mới hỏi một câu ngu ngốc: “Hôm ấy, sao anh lại cứu tôi.”
“Vì tôi không thích người khác thay tôi quyết định.”
“Bởi thế anh có thể tự tay giết tôi, đúng không?”
Lúc anh ta bắn Lý Nhiên, một giây sau, anh ta có thể tự tay bắn chết cô, không phải anh ta không có cơ hội, chỉ là bản thân anh ta không muốn mà thôi.
“Cô vẫn còn chưa đến lúc phải chết.” Hawk trả lời, Thẩm Dĩnh nhìn anh ta, ánh mắt người đàn ông ấy vẫn lạnh giá như đóng băng, hoàn toàn không có dấu vết tan chảy.
Cô nhíu mày, không hỏi tiếp nữa, trong đầu đột nhiên nhớ đến dáng vẻ của anh ta vào ngày đầu tiên hai người họ gặp nhau, ở cửa sau của tiệm hoa, anh ta mặc vest, dáng vẻ lịch thiệp và rạng rỡ ấy giống hệt như những người bình thường vậy, nhưng thấm thoắt lại trở thành như vậy.
Thực chất thời gian bị anh ta nhốt chẳng qua cũng mới có mười ngày thôi, nhưng Thẩm Dĩnh lại cảm thấy mình đã sống cả nửa năm, bởi vì giây nào cô cũng căng thẳng, giây nào cũng lo lắng tính mạng bé nhỏ của mình sẽ mất đi.
Mà người lo lắng không phải chỉ có một mình cô, sau khi bọn họ bắt cô đến đây, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ sẽ bị cảnh sát phát hiện, chứ bằng không Lý Nhiên cũng sẽ không tự mình quyết định thủ tiêu cô.
Giết cô rồi, đầu xuôi đuôi lọt, tùy tiện bỏ trốn hay làm gì khác cũng được.
Cô khó mà tưởng tượng nổi, mỗi ngày đều sống trong bóng tối, nghi kỵ, ngờ vực, nghe tiếng gió thổi qua ngọn cỏ cũng lập tức bỏ chạy, nếu như đã thích nghi với cuộc sống như vậy, cho dù ngày sau có cơ hội đứng dưới ánh mặt trời một lần nữa, bọn họ có đủ tự tin để đối mặt không?
Giãy giụa trong đầm lầy và chốn nhơ nhuốc quá lâu rồi sẽ e sợ nơi sạch sẽ và những điều đẹp đẽ, bởi vậy những người này mới hay nói rằng, một khi đã đặt bước trên con đường này thì sẽ không có lối về nữa.
Không chỉ vì tay dính đẫm máu tươi, mà phần lớn là do bọn họ sợ hãi cái đẹp, bởi vì những chuyện đẹp đẽ có khả năng khiến họ tự xét lại mình, sẽ nói với bọn họ rằng tất cả đều là sai lầm, bởi vậy anh ta mới muốn xé toạc cái đẹp đi.
Anh ta không thể đối mặt với nó.
Thẩm Dĩnh quay mặt đi, nhìn ánh trăng rơi dưới chân, thử mở miệng hỏi bằng giọng nói nhẹ nhàng: “Hawk, anh có từng muốn đổi đời không?”
Nụ cười tàn nhẫn nở trên môi của người đàn ông ấy, chớp chớp mắt, rồi vội vàng giơ tay dốc hết số rượu còn lại vào miệng như thể muốn che giấu điều gì đấy.
Cơ thể cao ráo của người đàn ông ấy đứng ngược ánh trăng, anh ta cầm cái chai trống rỗng lên: “Hết rượu rồi.”
Danh Sách Chương: