CHƯƠNG 120: BỊ ÉP LÊN DU THUYỀN
Sau khi Thẩm Dĩnh lùi về sau nửa bước, kéo Phùng Tuyết Du say chếnh choáng không biết gì ra đằng sau, đề phòng nhìn mấy người này: “Tôi không biết ngài Mạnh mà anh nói.”
Không ngờ, người đàn ông coi như không nghe thấy cô nói gì, tự nói: “Thật xin lỗi, cô Thẩm, phiền cô phối hợp.”
Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi, cố gắng khiến cho bản thân tỉnh táo: “Tôi nói tôi không biết ngài Mạnh trong miệng anh là ai, anh không có quyền chặn tôi như thế này, phiền ngài tránh ra.”
“Cô Thẩm, nếu như cô không phối hợp, vậy chúng tôi chỉ có thể cưỡng ép đưa cô đi thôi.”
Nói xong, mấy người liền tiến gần đến phía trước một bước.
Sắc mặt Thẩm Dĩnh trầm xuống, ánh mắt đảo quanh mấy người cường tráng này, mềm không được cũng cũng không xong phải không?
Sau lưng, Phùng Tuyết Du như cảm nhận được không khí chỗ này có chút kỳ lại, lại gần tai Thẩm Dĩnh khẽ hỏi: “Tiểu Điềm, sao vậy?”
“Không sao.” Thẩm Dĩnh liếc nhìn cô ta một cái: “Cậu sao rồi, còn có thể tự đi được không?”
“Mình đi được!”
Thẩm Dĩnh gật đầu, dùng giọng nói mà chỉ hai người nghe được nói, ánh mắt vẫn luôn nhìn mấy người bên cạnh: “Đợi chút nữa tớ hô to lên một tiếng, cậu liền chạy theo tớ.”
Tư duy của Phùng Tuyết Du đã không theo kịp lời cô nói, chỉ biết cô nói gì thì nghe cái nấy: “Được.”
Thẩm Dĩnh lại nhìn về phía ba người đàn ông phía trước một lần nữa, im lặng mấy giây, bỗng nhiên bấm vào lòng bàn tay Phùng Tuyết Du một cái, kêu a lên một tiếng: “Chạy!”
Quay người, cất bước chạy, thở dốc kịch liệt, mới vừa rồi còn cảm thấy gió rất dịu dàng, lúc này lại giống như dao cắt qua mặt cô.
Hai người liều mạng chạy về phía đường lớn phía xa xa, vì thở gấp mà phổi cũng nóng lên, động tác không nhịn được mà chậm lại, tiếng bước chân sau lưng ngày càng lại gần…
Thẩm Dĩnh sử dụng tất cả sức lực toàn thân nhưng vẫn không thể thoát khỏi, chạy chưa đến một trăm mét, cánh tay đã bị kéo lại!
“Cô Thẩm.” Giọng nói của người đàn ông rất ổn định, giống như vừa rồi chưa từng chạy vậy.
Thẩm Dĩnh biết mình không tránh được, xoay người ngước mắt nhìn thẳng vào mặt người đàn ông, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, có vật gì đột nhiên bay đến, đánh vào khuỷu tay người đàn ông.
“Buông cô ấy ra.” Tiếng nói réo rắt từ phía sau vang lên, quen thuộc đến vậy.
Nghe thấy, người đàn ông lập tức lùi về sau mấy bước, cơ thể hơi cong lại, thái độ cung kính: “Ngài Mạnh!”
Mã Thiên Xích từ trong chỗ tối đi đến, mỗi một bước chân giống như đạp lên tim người ta, anh ta bước từng bước lại gần, cuối cùng đứng trước mặt Thẩm Dĩnh, hai mắt nhìn vào cổ tay đỏ ửng của người phụ nữ, ánh mắt bình tĩnh nhưng cũng khiến người ta sợ hãi: “Ai cho anh động vào cô ấy.”
“Thật xin lỗi, ngài Mạnh!”
Mã Thiên Xích cũng không muốn tính toán, phất phất tay, người này liền lui sang một bên.
Phùng Tuyết Du nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt thêm mấy cái, có chút ngây ngốc mà nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn cảnh bây giờ là sao? Một anh chàng vô cùng đẹp trai chặn các cô ở chỗ này sao?
Không thể nhịn nổi!
Phùng Tuyết Du tiến lên mấy bước, mượn rượu mà nhảy thẳng đến trước mặt Mã Thiên Xích , đưa tay muốn đẩy anh ta một cái, còn chưa động vào người đã bị vệ sẽ bên cạnh giơ tay ra ngăn cản.
Cũng không khống chế sức lực, Phùng Tuyết Du bị đau mắng: “Mẹ nó mẹ nó, đau chết bà rồi, buông bà ra! Có nghe thấy không?!”
Thẩm Dĩnh thấy cô ta hô đau, trong lòng cũng trở nên sốt ruột, lo lắng nhìn về phía Mã Thiên Xích : “Anh bảo bọn họ buông cô ấy ra…”
Mã Thiên Xích chỉ thản nhiên nhìn thoáng sang bên cạnh, tỏ vẻ không liên quan đến mình: “Vì sao?”
“Anh không thấy cô ấy kêu đau sao!”
“Liên quan gì đến tôi?” Người đàn ông không hề có ý thương tiếc, trên mặt đều là vẻ không quan tâm.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy tức giận đau đầu, lại không dám công khai đối đầu với anh ta, chỉ có thể kìm nén lửa giận, cố gắng ăn nói khép nép: “Trước tiên anh buông cô ấy ra, sau đó chúng ta nói chuyện.”
Mã Thiên Xích nhướng mày: “Được, vậy cô đi theo tôi.”
Thẩm Dĩnh nhíu chặt mày lại, bờ môi mấp máy, tìm cớ: “Bạn của tôi uống say, tôi không thể quăng cô ấy…”
“Cùng đi.”
“…” Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra, nghĩ thầm gần đây thật sự không thuận lợi tí gì, một chuyện nối tiếp một chuyện, không hề đứt đoạn mà xảy ra ngay trước mặt mình.
Trước mắt Mã Thiên Xích này chính là phiền phức lớn nhất.
Đi, cô sợ sẽ có chuyện bất trắc.
Không đi, dường như không thực tế cho lắm.
Dường như nhìn ra suy nghĩ và lo lắng trong lòng cô, người đàn ông nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô.”
Trong mắt Thẩm Dĩnh, cam đoan của anh ta không đáng xu nào.
Do dự một chút, nhìn vẻ mặt đau đến vặn vẹo của Phùng Tuyết Du, cuối cùng đành chịu: “Nhất định phải đi sao?”
“Ừm.”
“Vậy được rồi, tôi đi theo anh.” Thẩm Dĩnh chuyển về phía Phùng Tuyết Du nói: “Nhưng tôi muốn đưa bạn của mình về khách sạn trước.”
Dứt lời, trái lại Mã Thiên Xích mỉm cười: “Nhìn không ra cô vẫn rất nghĩa khí đấy, sao vậy, sợ tôi làm gì cô và bạn cô à? Cô yên tâm, tôi không hứng thú với cô ta, đối với cô…”
Nói xong, ánh mắt anh ta không ngừng dò xét khắp người Thẩm Dĩnh, ánh mắt sáng rực khiến cơ thể cô không tự chủ được mà căng thẳng.
Mã Thiên Xích thu hết tất cả phản ứng của cô vào trong mắt, dường như còn cảm thấy chưa đủ, đưa tay vỗ lên bờ vai cô nói: “Đi thôi?”
Thẩm Dĩnh tránh khỏi lòng bàn tay của anh ta, vẻ bình tĩnh ngụy trang trên mặt đã sắp không nhịn được rồi: “Đi thôi.”
Một đám người đi về phía hai chiếc xe ô tô màu đen ven đường, Thẩm Dĩnh nhìn thấy Phùng Tuyết Du bị dẫn vào một chiếc xe Pagami dài, vừa muốn xoay người đi vào thì bị Mã Thiên Xích ngăn lại: “Cô đi cùng tôi.”
Ngoảnh lại, là một chiếc Maybach sang trọng.
Trong lòng cô xiết chặt lại, biết đã không còn cơ hội từ chối, cùng đi đến, đi vào ghế lái phụ.
Thật sự trong lòng quá căng thẳng, đến mức khi thắt dây an toàn, ngón tay cũng run rẩy, nhiều lần mới thắt xong.
Xe khởi động, chân ga vừa được đạp xuống, hai mươi phút sau, xe đi đến khách sạn hai người ở, Phùng Tuyết Du được cho đi, cô nói dối dỗ dành cô ấy đi lên lầu.
Nhìn thấy bóng hình Phùng Tuyết Du biến mất ở cửa khách sạn, trong lòng Thẩm Dĩnh bắt đầu thấp thỏm không yên, tiếng tim đập càng lúc càng lớn, không biết sau đó phải đối mặt với cái gì nữa.
Biết không còn đường lui, Thẩm Dĩnh cũng không phản kháng vô dụng nữa, thuận theo lên xe, cả đường đi là cả đường hoảng sợ, cuối cùng, sau khi rẽ vài chỗ, xe đứng trước một quán café không nổi bật lắm.
Quán café?
Chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt anh ta chặn cô ở ven đường là vì muốn uống café với cô sao?
Rõ ràng Thẩm Dĩnh sẽ không ngây thơ cho là như vậy, cô quay đầu nhìn mặt tiền ngoài cửa sổ, trong lòng bàn tay đã rịn ra không ít mồ hôi, đáy lòng càng thêm sợ hãi.
Mã Thiên Xích không nói chuyện, tự cởi dây an toàn ra, đi theo sát phía sau cô, phía sau còn có hai vệ sĩ.
Đi đến cửa quán café, không kịp đẩy thì cửa xoay trước mắt đã mở ra, cô tiến vào bên trong, bên trong không có nhiều đèn, chỉ có mấy ngọn đèn treo trên vách tường đang chiếu sáng, miễn cưỡng có thể cho người ta nhìn thấy rõ đường.
Xuyên qua hành lang, lại xuống thêm hai tầng, cuối cùng, cuối cùng đã đến điểm cuối rồi.
Cửa mở ra, Thẩm Dĩnh vô cùng kinh ngạc sững sờ tại chỗ, thế mà trước mắt xuất hiện… một chiếc du thuyền!