CHƯƠNG 140: EM VỀ CŨNG SẼ KHÔNG ĐI NỮA
Bên Mỹ, từ sau khi Giang Sở Tinh biết tình hình sức khỏe của bản thân đã ôn định, đối với việc điều trị cô ta chưa bao giờ tích cực như vậy, kết quả cuối cùng cần phải làm một lần kiểm tra toàn diện nữa, đây là việc khiến cô ta cảm thấy đau khổ nhất, cơ thể bị cắm đầy các dụng cụ đối với cô ta mà nói là một loại tra tấn, nhưng lần này cô ta lại vừa đau vừa kích động.
Có kết quả cuối cùng, không có khiến cô ta thất vọng, chỉ số cơ thể của cô ta rất tốt, không cần mỗi ngày phải ở trong phòng điều trị nữa, chỉ cần uống thuốc đúng giờ thì có thể khống chế bệnh rồi.
Khâu Trình đưa kết quả cho cô ta, nhìn thấy cô nàng trước mắt vui mừng đến òa khóc, anh ta chỉ vỗ vỗ vai an ủi cô ta: “Chúc mừng cô, Sở Tinh.”
Anh ta không hay gọi tên tiếng trung của cô ta, mặc dù phát âm còn có chút sai, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy chua xót trong lòng.
Mấy năm nay, trừ Lục Hi ra, đã rất lâu không có người nào gọi tên tiếng trung của cô ta nữa.
“Cảm ơn anh, Khâu Trình, tôi cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi…”
Cuối cùng có thể về nước, về ở bên cạnh Lục Hi, đi giành lại những thứ thuộc về cô ta!
Gianh Sở Tinh thậm chí chờ không được mà chọn thời gian thuận tiện, sau khi lấy được kết quả thì người Lục Hi phái đến đã đặt chuyến bay gần nhất, bay về thành phố J.
Khi đến nơi đã là 12 giờ đêm, trên người cô ta khoác một áo khoác dài màu đen, bên trong mang chiếc áo màu hồng, dường như đang chúc mừng cô ta nhiều năm như vậy lần nữa đặt chân nên mảnh đất này.
Cô ta đội chiếc mũ lên đen chờ đi nửa già gương mặt, chỉ lộ ra đôi môi và chiếc cằm rất đẹp, đứng bên ngoài sân bay rất rõ cảnh tượng ảm đảm của mùa đông.
Lần này trở về, Giang Sở Tinh chỉ mang theo một cái vali, bên trong không phải là quần áo, cũng không phải trang sức, mà là quà tặng sinh nhật mấy năm nay Lục Hi tặng cô ta, còn có đồ vật mà ba cô ta trước khi qua đời để lại.
Đối với cô ta mà nói, 5 năm ở New Zealand đều quá khó khăn, mỗi một thứ gì liên quan đến nơi đó đều khiến cô cảm thấy không thoải mái, cho nên cô cái gì cũng không mang theo, để tất cả lại nơi đó, mà cô ta chỉ muốn trở về thì không định trở lại nơi đó nữa.
Ra đến cửa chính của sân bay, trợ lý nhắc cô ta đi đến chiếc xe ô tô cao cấp màu đen: “Giang tiểu thư, mời đi bên này.”
Giang Sở Tinh hít thở sâu một cái, đi đến trước xe, Lý Vĩ xuống xe mở cửa cho cô ta vào, trong khoang xe rất sạch sẽ, trên ghế ngay cả một nếp nhăn cũng không có, nhưng bóng hình mà cô ta ngày đêm mong nhớ lại không xuất hiện.
Cô đứng bất động tại chỗ, ánh mắt hơi tối lại, cảm giác lạc lõng bủa vây lấy cô ta.
Anh, cuối cùng vẫn là không đến.
Lý Vĩ trên người mặc bộ vest mỏng, cảm thấy bên ngoài xe rất lạnh, kiên nhẫn giữ lấy cánh cửa: “Giang tiểu thư, hôm nay rất lạnh, cô lên xe trước đi.”
Anh Lục đã dặn, cô Giang tiểu thư này sức khỏe còn chưa hoàn toàn hồi phục, tuyệt đối không thể để lạnh, hoặc có sơ xuất gì khác.
Giang Sở Tinh lúc này mới bước vào xe, ngồi ở hàng ghế sau, đóng cửa lại, nhìn thấy đám người qua cửa xe, không phải người tóc vàng mắt xanh, mà là người tóc đen mắt đen.
5 năm, cô ta đã 5 năm chưa trở về rồi.
Giang Sở Tinh nhắm chặt mắt, chặn lại hơi ấm trong đáy mắt.
5 năm có thể làm cái gì?
Đủ để Lục Hi đi đến thành công, cũng khiến cô ta từ một bác sĩ y khoa biến thành một bệnh nhân héo mòn.
5 năm, 2628000 phút, vừa dài lại vừa ngắn, 1/16 trong cuộc đời, khi rời đi, cô ta 25 tuổi, khi về, cô ta đã 30 tuổi, là thời kỳ hoàng kim trong cuộc đời của cô ta.
Giang Sở Tinh không hận bất kỳ ai, ai khiến cô mắc phải căn bệnh này, cô ta vô số lần trách ông trời không công bằng nhưng rồi có tác dụng gì.
Vận mệnh đã chọn cô ta, chỉ có thể chấp nhận.
Mà Lục Hi, là nguyên nhân để cô ta kiên trì, là tất cả của cô ta hiện nay.
Xe đi đến biệt thự ở Thành Bắc, trên đường trong xe rất yên ắng, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lỹ Vĩ không có nâng tấm chắn cách âm để dễ dàng quan sát người phụ nữ ngồi sau.
Nhìn vài lần, anh ta đọc được nỗi buồn trong đáy mắt của cô ta.
Thần sắc như vậy giống như bản thân đã từng không có bất kỳ cái gì, Lý Vĩ không tránh được động lòng trắc ẩn, mở miệng giải thích: “Anh Lục đang ở biệt thự đợi cô, có rất nhiều việc cần phải sắp xếp, anh Lục không yên tâm giao cho ngươi khác nên đích thân ở lại biệt thự trông chừng, cho nên mới không đến.”
Anh ta tưởng Giang Sở Tinh là để ý chuyện Lục Hi không đến đón cô ta, mới buồn bã như vậy.
Nhưng không biết, trong lòng của Giang Sở Tinh, lý do khiến cô ta tổn thương lại là một cái khác?
Chỉ là nghe anh ta nói vậy, trong lòng cũng thoải mái một chút, cô ta nở một nụ cười yếu ớt: “Tôi trở về gấp, anh ấy chắc bận rộn không ít.”
Lý Vĩ thấy cô ta cười, sắc mặt hơi ngẩn ra, giống như bị một dòng điện chạy qua vậy khiến anh ta phải máu chóng thu hồi tầm mắt của bản thân, hai tay nắm chặt lấy vô lăng một cách vô thức: “Anh Lục rất để tâm đến cô.”
Giang Sở Tịnh gật gật đầu: “Thế sao, chúng tôi là thanh mai chúc mã, tình cảm rất tốt.”
Lái xe mất gần một tiếng rưỡi mới đến cổng của biệt thự, sau khi xe dừng lại, Giang Sở Tinh không đợi Lý Vĩ mở cửa cho nữa mà tự bước xuống.
Hôm qua thành phố J có tuyết rơi, trên đất còn có một lớp tuyết chưa tan, một cơn gió lạnh lướt qua, mà Giang Sở Tinh giống như không cảm thấy gì, ánh mắt sững sờ nhìn về phía cửa nhà, là anh đang đứng đó.
Anh đang cùng trợ lý bên cạnh nói cái gì đó, hai tay đút vào trong túi áo khoác, vài sợi tóc lòa xòa trên trán, chỉ là đối mắt ấy so với cơn gió càng thêm lăng lệ.
Bỗng nhiên, ánh mắt của anh lướt qua, khi chạm vào ánh mắt của cô rõ ràng là hơi ngây ra, nhưng rất nhanh anh ta đã đi đến gần.
Chân anh dài, mỗi bước vừa lớn vừa ổn định, đi vài bước là đến trước mặt cô ta.
Lục Hi cúi xuống nhìn cô gái kiều nhược trước mắt, đáy mắt hơi đỏ, cô ta đang để một mái tóc nhắn, trên đầu đội một mũ phớt mỏng, gương mặt của cô ta rất gầy, có chỗ xương cong nhô ra, đôi môi tái nhợt của cô ta được che đi bằng màu hồng phấn của son môi, ngược lại làm cô ta trông tốt lên rất nhiều.
Lục Hi nhìn cô ta và cảnh sắc đằng sau, nhất thời có chút bồi hồi, 5 năm trôi qua, cô ta lần nữa xuất hiện, đáy lòng anh có cảm xúc rất kỳ lạ.
“Hi, em về rồi.” Giang Sở Tinh mỉm cười, mắt bắt đầu đỏ lên, câu nói lời này đã từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của cô ta, trong tưởng tượng của cô ta, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội đứng trước mắt anh mà nói ra, không có ai biết cô ta đã đợi lâu như thế nào.
Lục Hi đưa tay gạt sợi tóc bị gió thổi ra sau tai cho cô ta, chạm vào làn da lạnh lẽo của cô ta, trong lòng cũng là một mảnh chua xót: “Về rồi thì tốt.”
Dứt lời, anh định buông tay thì bỗng dưng bị cô ta nắm chặt, ánh mắt chạm vào cái nhìn tha thiết của cô ta: “Em trở về cùng anh, sẽ không đi nữa, chúng ta sẽ giống như trước đây, ngày ngày ở bên nhau, được không?”
Tay của anh bị cô ta nắm chặt, không thể rút ra, ánh mắt của anh cũng dần sẫm lại.
Giang Sở Tinh đủ hiểu Lục Hi, trong lúc anh trầm mặc không nói, trái tim nóng bỏng đó cũng dần dần nguội lạnh, nụ cười trên mặt cô ta sớm đã không thể giữ được: “Hi?”