CHƯƠNG 263: CÔ MANG THAI
Lúc trước cho dù là ly hôn với Đoàn Trí Thiên, cô cũng không gầy yếu, tang thương thành bộ dạng này, bây giờ thì hay rồi, nhìn qua cả cơ thể đều sụp đổ hơn nửa.
“Đừng khóc, là tớ không tốt, đừng khóc được không?” Thẩm Dĩnh không đành lòng nhìn cô ấy thương tâm, khổ sở như vậy, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô ấy.
Phùng Tuyết Du lau nước mắt, sau khi bĩnh tĩnh lại, biết trong lòng cô còn khó chịu hơn so với mình, nên không thể nói bất cứ lời trách cứ nào: “Thời gian dài như vậy cậu không liên lạc với tớ, có biết tớ lo lắng bao nhiêu hay không, sau này còn như vậy thì tớ tuyệt giao với cậu, người khác kết bạn đều là bởi vì thời khắc mấu chốt có thể giúp bản thân một phen, cậu thì ngược lại, chỉ hận không thể đẩy tớ ra ngoài!”
Trong lòng Phùng Tuyết Du biết rõ Thẩm Dĩnh làm như vậy là vì sợ cô bị liên lụy, cũng là bởi vì trong lòng hiểu rõ nên mới càng thêm khó chịu.
Cô luôn âm thầm chịu đựng mọi thứ một mình, quật cường khiến cho người ta đau lòng.
Thẩm Dĩnh nâng tay lau nước mắt trên mặt cô ấy, quay đầu nhìn về phía nhân viên cảnh sát đứng bên cạnh: “Phiền anh đi ra ngoài trước được không, tôi có chuyện muốn nói riêng với Du Du.”
“Được, tôi ở ngay bên ngoài cửa, có chuyện gì cô Thẩm cứ gọi tôi là được.”
“Cám ơn.”
Sau khi nhân viên cảnh sát đi ra ngoài, Thẩm Dĩnh kéo Phùng Tuyết Du ngồi xuống ghế, trong phòng có lắp thiết bị giám sát, không tiện làm ra bất cứ hành động nào, cũng may hai người đều rất ăn ý, trong lúc đi vài bước, Phùng Tuyết Du đưa que thử thai từ trong tay áo cho cô, sẽ có một góc chết trong một khoảng khắc mà thiết bị giám sát không thấy được.
Hai người ngồi xuống, ánh mắt Phùng Tuyết Du nhìn về phía cô vừa đau lòng lại phức tạp: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Dĩnh suy nghĩ, lắc đầu: “Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, một hai câu nói không nói rõ được, nhưng có một điều có thể chắc chắn, tớ trong sạch.”
Cô không quan tâm người bên ngoài nhìn cô như thế nào, cô chỉ để ý tới người thân và bạn bè bên cạnh, không muốn để cho bọn họ thất vọng về mình.
“Bây giờ Lục Hi đang giúp cậu trong vụ kiện tụng, lấy năng lực của anh ta chắc hẳn có thể giúp cậu rửa sạch hiềm nghi.” Phùng Tuyết Du còn không biết tới kế hoạch của Lục Hi, mà chỉ nghe anh ta là luật sư đại diện của Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh há miệng thở dốc, rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ cười khổ: “Chỉ mong vậy.”
“Chuyện này, Lục Hi có biết không?” Phùng Tuyết Du hỏi một câu không rõ ràng, tầm mắt nhìn vào chỗ bụng cô.
Thẩm Dĩnh hiểu ý, vẻ mặt nghiêm túc: “Không biết, cậu nhất định không được nói cho anh ấy, chuyện này ngoại trừ hai người chúng ta, đừng để người thứ ba biết.”
“Vậy cậu… nắm chắc mấy phần?”
“Thử trước đã.” Nghĩ tới khả năng sẽ mang thai, sắc mặt Thẩm Dĩnh cũng tái nhợt: “Hy vọng không phải.”
“Nếu là thật, cậu không tính nói với Lục Hi, tự mình sao có thể.” Cho dù đồn cảnh sát dung túng tới mức nào thì vẫn là đồn cảnh sát, điều kiện gian khổ, một người phụ nữ như cô nhỡ đâu lại mang thai thì không kiên trì nổi.
Trong lòng Thẩm Dĩnh không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt tối sầm: “Tớ có tính toán riêng, cậu chỉ cần không nói ra là được.”
Phùng Tuyết Du nhìn người bạn tốt bên cạnh, lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy mới cảm thấy mình có chút không hiểu cô, nhưng nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây, quả thật sẽ khiến cô chỉ trong một đêm trưởng thành hơn rất nhiều, cho dù sự “trưởng thành” này rất tàn nhẫn.
“Được, cậu không muốn tớ nói ra thì tớ sẽ không nói, cậu biết tớ vẫn luôn đứng về phía cậu mà.” Phùng Tuyết Du nhịn không được mà lo lắng cho cô, tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng cậu phải hứa với tớ, cậu sẽ không xảy ra bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào, tớ là bạn thân của cậu, tớ không muốn cậu gặp chuyện gì không may…”
Nghe thấy cô ấy nói như vậy, Thẩm Dĩnh cũng đỏ mắt: “Tớ sẽ không sao mà.”
Càng nói những lời này, trong lòng càng chua sót, cô cũng không dám chắc chắn có thể không sao hay không, cô chỉ biết mọi chuyện đang bắt đầu phát triển theo hướng cô không mong muốn, mà que thử thai trong túi sẽ trở thành chìa khóa cho mọi thứ.
“Dĩnh Dĩnh, cậu thật sự không sao chứ? Nếu như cần tớ làm bất cứ điều gì thì cứ việc nói.” Phùng Tuyết Du cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, suy cho cùng vẫn là bạn thân, vẫn có thể nhìn ra được trạng thái của cô có chút không thích hợp.
Thẩm Dĩnh nghĩ một chút, thật sự có một chuyện muốn nhờ cô ấy: “Du Du, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, tớ không thích quấy rầy người khác, nhưng hôm nay tớ quả thật phải nhờ cậu…”
Phùng Tuyết Du không đợi cô nói xong đã xua tay: “Giữa chúng ta không cần phải nói lời khách sáo, cậu nói thẳng là được.”
Vẻ mặt Thẩm Dĩnh trở nên nghiêm túc, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, giọng điệu hơi nặng nề: “Phiền cậu giúp tớ chăm sóc ba mẹ tớ, bọn họ lớn tuổi rồi, ba tớ… lại là một người có chút coi trọng danh dự, sau khi vụ việc này xảy ra tớ chưa liên lạc với gia đình, chỉ nhờ đồn cảnh sát giúp tớ gửi thư, nếu cậu có thời gian thì ghé thăm bọn họ nhiều hơn, đừng để họ lo lắng cho tớ, sau này… cũng nhờ cậu chăm sóc bọn họ nhiều hơn.”
Phùng Tuyết Du nghe từng câu từng chữ, lúc đầu còn không cảm thấy gì, về sau càng nghe càng cảm thấy có chút kỳ quặc, suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy sợ hãi, lông mày khẽ nhăn lại: “Dĩnh Dĩnh, cậu nói những lời này là có ý gì, tại sao tớ lại cảm thấy như là cậu sẽ không trở lại…”
Bàn tay đặt dưới bàn của Thẩm Dĩnh đột nhiên nắm chặt lại, trên mặt vẫn là vẻ mặt bình tĩnh kia, thậm chí cô còn mỉm cười: “Sao lại vậy chứ, cậu suy nghĩ nhiều rồi, có thể là do trong thời gian dài không liên lạc với gia đình, nhớ tới mức trong lòng có quỷ.”
Giọng điệu nói chuyện của cô cũng không căng thẳng, Phùng Tuyết Du nhìn cô kỹ hơn, trong lòng thầm nghĩ còn có Lục Hi đang giúp cô nên cũng không tiếp tục nghi ngờ.
“Cậu yên tâm đi, bên chú với dì có tớ rồi, tớ chính là đứa con thứ hai của họ mà, có thời gian tớ sẽ qua an ủi bọn họ.”
Thẩm Dĩnh cảm kích không thôi: “Cám ơn, thật sự cám ơn cậu, Du Du.”
Hai người nói chuyện một lúc, thời gian không còn sớm, thăm hỏi cũng có quy định, vốn không nên cô ấy đi vào, bây giờ cho dù ngoại lệ cũng không thể quá lâu.
Trước khi rời đi, Phùng Tuyết Du bước chậm từng bước, muốn nhìn cô nhiều hơn một chút, Thẩm Dĩnh sợ mình sẽ không nhịn được, cố ép bản thân không quay đầu lại, tận đến khi không còn âm thanh gì sau lưng, tận đến khi cánh cửa ở phía sau lại đóng lại một lần nữa.
Cho đến tận khi thay người giám sát, cô vẫn đọc sách giống như bình thường, sau khoảng mười, hai mười phút mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trong cả phòng, chỉ có bên trong nhà vệ sinh này không có máy giám sát, có được một không gian riêng tư.
Cô bước đi đều đặn, ngay lúc xoay người đóng cửa lại mới nhẹ nhàng thở ra, trong không gian nhỏ hẹp, cô tựa lưng vào vách tường phía sau, trong lòng bàn tay đã ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ngón tay trắng nhỏ run rẩy lấy que thử thai từ trong túi ra, cô cởi quần ngồi trên bồn vệ sinh, trong lòng như có hàng ngàn con kiến bò, từng chút từng chút cắn vào da thịt cô, vừa ngứa lại đau nhức, dần dần thông qua máu chảy đến tay chân.
Lo lắng, sợ hãi, lo nghĩ, tâm thần không yên.
Tất cả những cảm xúc tiêu cực không đủ để hình dung tâm tình của cô lúc này, sự chờ đợi kéo dài đến khó nhịn, trong thời gian vài phút ngắn ngủi, cô lại cảm thấy giống như đã qua nửa thế kỷ.
Trong lòng tính toán thời gian không sai biệt lắm, cô lấy que thử thai ra, ánh mắt lại nhìn lên trần nhà nhà vệ sinh.
Không dám nhìn, bàn tay cầm que thử thai run rẩy.
“Hít… Phù…” Hít sâu thở ra lặp lại nhiều lần, mồ hôi trên trán và lòng bàn tay không ngừng chảy, sự lạnh lẽo từ bên trong xương cốt, nhưng cơ thể lại nóng lên, nóng lạnh luân phiên từng đợt thổi quét mọi cảm giác của cô, dày vò, tra tấn.
Thứ phải gặp thì suy cho cùng cũng phải đối mặt.
Cô cắn chặt răng, nặng nề nhắm mắt lại rồi cầm que thử thai tới trước mắt, nhìn nội dung hiển thị phía trên, đầu óc cô đột nhiên trống rỗng…
Mồ hôi từ sau lưng chảy ra rất nhanh, thậm chí hô hấp của cô bắt đầu dồn dập, có chút khó thở.
Vào thời điểm nước sôi lửa bỏng, vô cùng quan trọng này — cô mang thai.