CHƯƠNG 255: CÔ ĐỒNG Ý LÀM CHỨNG THÌ TÔI SẼ CƯỚI CÔ
Người đàn ông đứng dậy từ trên ghế sofa, đi đến trước mặt cô ta, ánh mắt áp bức: “Vậy tôi có điều kiện muốn cô phối hợp.”
“Cái gì?”
“Làm chứng.”
“Làm chứng?” Giang Sở Tinh có chút nghĩ không ra, không hiểu anh vì sao lại đột nhiên nói như vậy, “Làm chứng gì?”
“Việc của Thẩm Dĩnh, tôi hy vọng cô ở trên toàn án có thể phủ nhận.”
“Cái, cái gì?!” Giang Sở Tinh khó tin nhìn anh, quá mức khiếp sợ nên ngay cả việc ngụy trang cảm xúc cũng quên luôn.
Anh muốn cô ta làm chứng cho Thẩm Dĩnh, muốn cô ta phủ nhận?
Giang Sở Tinh cười vô cùng cứng ngắc, biết rõ còn cố tình hỏi: “Phủ nhận việc gì?”
“Những việc cô đã nhìn thấy, còn có tất cả lời khai mà cô đã nói với cảnh sát.” Ngữ khí của Lục Hi rất bình tĩnh, thậm chí không có một chút cảm xúc nào, giống như đang giao một việc rất bình thường.
Trong lòng của Giang Sở Tinh ngược lại là một trận bão tố, anh nói như vậy khác gì tất cả mọi việc mà cô ta làm đều uổng phí hết sao? Làm sao có thể chứ! Cô ta không dễ gì mới đưa Thẩm Dĩnh vào đường cùng, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Thẩm Dĩnh.
“Em sẽ không đồng ý.” Giang Sở Tinh cự tuyệt không cần suy nghĩ: “Cô ta hại chết bà ngoại của em, em chỉ mong sao cô ta ngồi tù, dựa vào cái gì em phải bỏ qua cho cô ta!”
“Không phải cô ấy làm.” Lục Hi nhìn chằm chằm khuôn mặt của người phụ nữ, nói từng câu từng chữ: “Là ai làm thì trong lòng cô cũng biết rõ.”
Bắp thịt cả người của Giang Sở Tinh như bị thắt chặt lại, cố gắng duy trì bình tĩnh trước mặt: “Em nhìn thấy rồi, camera cũng đã quay lại, trừ cô ta ra thì còn ai!”
Nói xong, cô ta thậm chí còn hỏi lại: “Chẳng lẽ là em sao?”
Không ai nói lại, mọi thứ xung quanh đều ngưng đọng lại, thậm chí câu nói này cũng đông cứng lại trong không trung, bốn mắt nhìn nhau, thứ đối phương thấy chỉ là sự u ám mờ đặc, ai cũng không biết đối phương đang nghĩ gì.
Nhưng Lục Hi đột nhiên hiểu rõ, Giang Sở Tinh thật sự không phải là một người đơn giản, không, thậm chí không phải là một người lương thiện.
Đôi mắt là cửa sổ của linh hồn, lúc nhìn thấy Thẩm Dĩnh, anh có thể biết được cô đang nghĩ gì, có thể nhìn thấy được thiện ý và sự dịu dàng ở trong đôi mắt đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt này, ngoại trừ gian xảo thì anh không nhìn thấy được bất cứ thứ gì.
Người đàn ông lại gần cô ta, hơi thở áp bức bao phủ cả người cô ta: “Là cô à?”
Tim của Giang Sở Tinh đập nhanh, lần đầu tiên khi đối mặt với anh muốn lùi về phía sau, nhưng cô ta không thể, cô ta không thể biểu hiện ra một sự yếu đuối hay sợ sệt nào.
Không phải cô ta làm, là Thẩm Dĩnh làm.
Cô ta tự thôi miên chính mình, có lúc thậm chí đến cả bản thân mình cũng sẽ tin.
“Không phải em.”
“Cho dù là không phải cô, thì cô cũng phải làm chứng trước tòa án.”
Giang Sở Tinh trừng to hai mắt, không ngờ thái độ của anh lại cứng rắn đến như vậy: “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc tôi tin tưởng cô ấy.”
“Anh tin tưởng cô ta?” Giang Sở Tinh gần như nghe thấy một chuyện cười lớn: “Vậy em thì sao, anh không suy nghĩ đến cảm nhận của em sao! Anh muốn em làm chứng giúp kẻ đã giết bà ngoại em sao, em không thể làm được!”
Hai tay của Lục Hi ở trong túi quần bỗng nắm chặt lại, anh hiểu rõ muốn giúp Thẩm Dĩnh thoát khỏi chuyện này, đây là lựa chọn cuối cùng, nếu như Giang Sở Tinh không phối hợp, vậy thì… thật sự là không còn cách nào khác.
“Nếu như anh đến vì chuyện này, vậy anh hãy từ bỏ đi, em không thể làm vậy được.” Cả người Giang Sở Tinh giống như vô lực yếu ớt ngồi ở trên giường, đôi mắt vô thần nhìn ra ngoài kia, thực ra trong lòng lại hận cực kì.
Người đàn ông híp mắt, trong lồng ngực tràn đầy hơi thở ảm đạm: “Nếu như cô đồng ý làm chứng, tôi cũng có thể đồng ý với cô một chuyện.”
Trong đôi mắt của Giang Sở Tinh thoáng qua một tia dao động, chẳng qua cô ta không lập tức biểu hiện ra, mà là kiên trì nói: “Em sẽ không lấy việc sống chết của ngoại em để làm lợi.”
“Sở Tinh.” Giọng nói nặng nề của người đàn ông nói ra hai chữ, thời gian gần đây anh vẫn không gọi tên cô ta như vậy, mà chỉ khách sáo gọi họ mà thôi.
Giang Sở Tinh khẽ chớp mắt, không nói chuyện.
Lục Hi sớm đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng của cô ta, anh cắn chặt răng mình, trong cổ họng dâng lên một mùi tanh của máu, dùng hết sức lực mới thốt ra một câu: “Nếu như cô đồng ý làm chứng, tôi sẽ cưới cô.”
Giống như vừa nãy, trong phòng một lần nữa lại rơi vào tĩnh lặng, nhưng lại không giống như lúc nãy, có thứ gì đó ma sát trong không trung, đè nén trái tim của Lục Hi vỡ thành từng mảnh.
Không một ai biết rằng, nói ra câu này đối với anh mà nói là mùi vị gì, chỉ có bản thân anh mới hiểu rõ, cuộc sống hạnh phúc đó mà anh muốn có lẽ sẽ không trở lại nữa.
Nhưng vì Thẩm Dĩnh, anh nguyện ý từ bỏ, cho dù cô sẽ hận mình, chỉ cần cô có thể bình an vô sự, thì có gì quan trọng hơn chứ?
“Vì chuyện này mà anh cưới em?” Nội tâm của Giang Sở Tinh không vui vẻ kích động như trong tưởng tượng, mà có một loại đau thương vô cùng lớn.
Cô ta luôn muốn biết vì Thẩm Dĩnh mà người đàn ông này sẽ làm đến mức nào, từ bỏ tiền bạc? Từ bỏ địa vị? Từ bỏ danh dự? Thế mà thứ cô ta không ngờ đến, người đàn ông này có thể vì cô ta mà từ bỏ quyền hạnh phúc của mình.
Từ xưa đến nay có mấy người đàn ông si tình mà có thể làm được như thế?
Giang Sở Tình thậm chí không biết nên trưng ra biểu cảm như thế nào, cự tuyệt? Cho dù biết anh không yêu mình, anh là vì Thẩm Dĩnh, cô ta vẫn như cũ không có cách nào nói ra lời cự tuyệt, cô ta muốn gả cho người đàn ông này, muốn giữ lấy người đàn ông này rất lâu rồi.
Thấy cô ta không nói chuyện, Lục Hi cho rằng cô ta có điều lo lắng, anh tiếp tục nói: “Cô yên tâm, đã cưới cô rồi thì cho dù sau này có ly hôn thì Thẩm Dĩnh cũng sẽ không chấp nhận tôi, cô biết cô ấy hận cô như thế nào mà.”
Đúng vậy, cô ta biết, cho nên đây là một giao dịch rất dễ làm cho người ta động tâm.
Giang Sở Tinh không trả lời ngay, nhưng cũng không cự tuyệt, mà là thái độ lập lững: “Lục Hi, em rất yêu anh, nhưng em không muốn anh lấy tình cảm của em đối với anh mà giao dịch, em biết tôi rất khó để cự tuyệt anh, nhưng nghĩ đến bà ngoại, em…”
Cô ta đang chuẩn bị khóc lóc kể lể, Lục Hi ngược lại không có tâm trạng để nghe, không kiên nhẫn mà lạnh lùng cắt đứt lời cô ta: “Cô có thể suy nghĩ, tôi cho cô thời gian hai ngày, nếu như cô đồng ý, chúng ta sẽ đi lãnh giấy chứng nhận.”
Lãnh giấy chứng nhận.
Giang Sở Tinh không ngờ có một ngày trong miệng Lục Hi lại nói ra bốn chữ này.
Anh nói muốn lãnh giấy chứng nhận với cô ta, trở thành vợ chồng hợp pháp, đây là thứ mà trước kia cô ta mơ tưởng đến, bây giờ cuối cùng cũng thành hiện thực rồi!
Lục Hi nhìn qua vẻ mặt của cô ta, trong lòng đã có đáp án, anh cảm thấy tình cảm từ trước đến giờ của Giang Sở Tinh đối với mình có chút gánh nặng, hiện giờ lại có chút may mắn, chí ít thì cũng đổi lại được sự trong sạch cho Thẩm Dĩnh.
Vừa nghĩ đến chuyện cô gái nhỏ của mình bị giam trong đồn cảnh sát, anh hận không thể lập tức đến đó cứu người ra.
Hai ngày, thời gian nhiều nhất là hai ngày, cho cô ta cũng như cho bản thân anh.
Giang Sở Tinh si mê nhìn anh: “Lục, em yêu anh.”
Sự mê đắm trong mắt của người phụ nữ ở trong mắt của Lục Hi đều là sự ghê tởm, nếu như không thể kết hôn với người anh yêu nhất, vậy thì kết hôn với người anh chán ghét nhất đi, chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy đính hôn mà thôi, anh quyết sẽ không đụng vào cô ta.
Lục Hi đẩy cô ta ra, nói một câu giống như một chậu nước lạnh hét vào mặt cô ta: “Tôi không yêu cô.”
Tất cả những điều anh làm, đều chỉ vì Thẩm Dĩnh mà thôi, cũng chỉ thế thôi.