CHƯƠNG 294: CẢM GIÁC CẤM DỤC TRÍ MẠNG
Thành phố J, Lục Hi đã rút khỏi giới luật sư đã được hơn 3 năm, 3 năm này cuộc sống của anh vẫn như lúc anh nói câu rời đi, cũng không còn dính dáng gì với nghề này nữa.
Một tay thành lập ra văn phòng luật sư Lục Hi đã hoàn toàn giao lại cho Lưu Sinh Yên quản lý, bất cứ chuyện gì anh cũng không hỏi, anh vốn muốn rút khỏi nhưng Lưu Sinh Yên có tình có nghĩ không cho phép, lấy cách tuyệt giao ra ép anh ở lại, mỗi năm mặc có nguyện ý hay không cũng gửi cho anh một khoản lợi nhuận.
Chỉ là số tiền này, Lục Hi không hề động đến.
Mấy năm nay anh đã đi rất nhiều nơi, đa số là những nơi chưa phát triển còn nghèo đói, anh dùng tiền tiết kiệm của mình đi làm từ thiện, hoặc đầu tư vào đất đai, vốn không nghĩ sẽ được cái gì, nhưng mỗi một động thái của giới thương nghiệp đều sẽ mang lại lợi nhuận cho mình, anh không có lòng trồng liễu mà liễu lại nở hoa.
Từ thiện làm đến tận cùng chính là cùng thắng, là một loại biến tướng đầu tư, có lẽ anh sinh ra là để làm thương nhân, trong thời gian mấy năm anh đã trở thành người đứng đầu trong tổ chức từ thiện và giới đầu tư.
Tháng 4 năm nay, anh đã đến Cape Town ở Châu Phi, thành phố lớn thứ hai của Nam Phi, vốn có công việc cần phải xử lý, sau khi anh lộ diện thì giao lại cho cấp dưới xử lý, sau đó anh đi đến chỗ giao nhau giữa phía Nam Đại Tây Dương và Ấn Độ Dương – Hữu Vọng Giác.
Chỗ này là nơi có trời trong mây trắng và đại dương xanh thẳm, Đại Tây Dương và Ấn Độ Dương tiếp nối những cơn sóng mà làn gió không ngừng, sóng vỗ nước biển xô vào bờ, đẹp đến say lòng người.
Anh đứng cách xa đám đông và nhìn xa xăm, trừ cảnh sắc bầu trời và đại dương mang cùng một tông màu ra, còn có sự xuất hiện của những động vật nhiệt đới như khỉ đầu chó và nai, tiếng gió bên tai cùng hòa quyện vào tiếng sóng vỗ, tóc của anh đã dài hơn trước rất nhiều, gió thổi qua thì che nằm hết nửa gương mặt.
Chiếc kính râm được sống mũi cao đỡ khiến anh cực kỳ cuốn hút, cho dù nhìn không rõ tướng mạo của anh, đôi môi mỏng khiến người khác không thể rời mắt.
Chính là loại cấm dục khiến người ta không nhịn mà muốn xé lớp áo của anh ra để tiếp tục thưởng thức sự quyến rũ của anh.
Khi Lục Hi trút hết mọi phiền nhiễu trong đầu, yên tĩnh ngắm cảnh đẹp trước mắt thì điện thoại cá nhân đột nhiên đổ chuông.
Mấy năm nay anh công tư phân minh, trừ thời gian đi làm ra, anh dường như không ôm việc vào người nữa, mà người có thể gọi điện cho anh bằng số điện thoại cá nhân không hề có nhiều.
Anh rút điện ra thì thấy là một số điện thoại lạ không phải trong nước.
Chân mày anh hơi nhíu lại rồi trực tiếp tắt máy, đang chuẩn bị cất điện thoại đi thì tiếng chuông đó lại reo lên, một lần rồi lại một lần, cố chấp muốn anh nghe máy.
Chân mày của anh nhíu càng chặt, rồi vẫn nghe máy, ngữ khí không vui nói: “Không phải đã nói với cô rồi, đừng liện lạc với tôi nữa.”
“Em biết! Em biết em… không nên gọi điện cho anh, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác.” Đầu bên kia truyền đến âm thanh nghẹn ngào của một cô gái, cô nói vừa mang theo sự tủi thân còn kèm theo tiếng nức nở.
Nhưng Lục Hi không hề để tâm, đối với anh mà nói cô ta ra sao cũng không liên quan gì đến anh, cái gì mà thương hoa tiếc ngọc anh cũng không hiểu, anh căn bản không để tâm.
Dường như ý thức đến việc anh sắp tắt máy, người phụ nữ đó vội vàng lên tiếng: “Anh có thể không để ý em, nhưng anh không thể không để ý đến hai người già trong nhà chứ? Bệnh tim của bà ngoại hôm nay phát tác, bây giờ vừa được đưa vào viện, em sợ sẽ xảy ra chuyện gì nên đã hỏi cho anh.”
Ngón tay muốn tắt máy của anh liền cứng đờ, từ lúc Thẩm Dĩnh xảy ra chuyện đến nay, người trong nhà lại rất phấn khởi, không ngừng khuyên anh về công ty, không ngừng ép anh chấp nhận sự thật Thẩm Dĩnh đã chết, cho nên về sau, anh không thân thiết với những người trong nhà nữa, nhưng dù sao cũng là người thân, đạo hiếu Lục Hi vẫn không quên.
Nghe thấy cô ta nói như thế, trong lỏng liền nảy lên: “Cô nói cái gì?”
“Bà ngoại của anh bị bệnh rồi, là viêm cơ tim cấp tính, bây giờ đang trong phòng cấp cứu!”
Khi âm thanh đó rót vào tai nhưng trong khoảnh khắc đó mọi cảnh vật không mắt anh đều biến mất, anh xoay người bước đi, cấp tốc đi ra ngoài.
“Cô ở đó trông đi, có chuyện gì thì liên lạc với tôi, tìm một người tên là La Quyết Trình, anh ta sẽ nghĩ cách, tôi lập tức đặt chuyến bay sớm nhất trở về.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, chuyến bay trở hành khách từ Cape Town đã hạ cánh tại thành phố J.
Bước ra cổng vip của sân bay thì đã có xe đợi sẵn, tài xế thấy anh thì lập tức bước xuống mở cửa ghế xong cũng được, cung kính hô: “Tổng giám đốc Lục, mời lên xe.”
Biểu tình của anh không có thay đổi, mệt mỏi ngồi vào xe.
Chiếc xe lao nhanh đến bệnh viện, sự mệt mỏi và lo lắng suốt cả chặng đường khiến anh trông rất nôn nóng. Gần hai tiếng ngồi xe, cuối cùng anh cũng đến cửa bệnh viện.
Đi thang máy từ gara dưới tầng hầm đi lên, vừa bước ra khỏi tháng máy thì nhìn thấy một người phụ nữ đang đợi ở hành lang.
Mặc một chiếc váy liền màu đỏ, mái tóc dài lợn sóng để xõa ra, mặt mũi còn được trang điểm nhẹ, có sự khác biệt vô cùng lớn với những bác sĩ và y tế đang bận rộn xung quanh, xinh đẹp không hợp hoàn cảnh.
Ánh mắt của anh nhìn sang bên khác, không có biểu tình gì cũng như không có nhìn thấy ai, mà đi thẳng tới phòng bệnh.
Người phụ nữ đó còn đi đôi giày cao gót, bước chân của anh rất vội, cô ta cũng không thể chạy theo sau, phát ra tiếng “lộc cộc” trên hành lang.
“Anh, anh không cần lo, tình hình bây giờ đã ổn định rồi, phẫu thuật vừa mới xong.” Cô ta nói chuyện với anh mà hơi thở không ổn định, trên gương mặt xinh đẹp viết đầy sự nịnh nọt và phô trương.
Mà người đàn ông trước mặt vẫn cứ không đáp lại, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta một cái.
Cô ta tự cắn môi, cô ta có thể làm sao, trong lòng dù có tức giận cũng không dám thể hiện ra ngoài, người đàn ông này vốn không có hứng thú với bản thân, cô ta chỉ có thể mặt dày đi nịnh nọt như thế.
Nhưng biết phải làm sao?
Anh có ngang ngược, cho dù chỉ có như vậy thì cô ta cũng cam tâm tình nguyện.
Lục Hi rảo bước vào phòng bệnh, vừa đẩy cửa vào thì thấy Lý Dĩnh Phiên đang ở bên cạnh giường bệnh, đứng ở bên khác còn có Lục Thiển đang mặc bộ đồ thể thao.
Bước chân của anh dừng lại, không quá lâu thì anh đã bước vào, cố gắng che giấu sự cứng nhắc và không tự nhiên trong giọng nói: “Mẹ, con đến rồi.”
Gọi mẹ xong thì anh nhìn sang Lục Thiển: “Thiển Thiển.”
“Anh.” Lục Thiển cũng rất lanh trí, sinh viên năm nhất rồi mà mặt mày trông như chưa 18, thắc mắc điều gì cũng đều viết lên mặt.
Số lần cô gặp Lục Hi không nhiều cũng không ít, lúc nhỏ thì nhiều hơn một chút, lớn lên thì một năm cũng gặp mặt hai lần, sự hiểu biết về người anh trai này của cô đa phần dừng ở những gì Lý Dĩnh Phiên kể, cô biết Lục Hi là một người có năng lực, rất biết kiếm tiền, còn tính cách và sở thích của người anh trai này, cô hoàn toàn không biết rõ, tóm lại cứ cảm thấy anh rất nặng nề cho nên cũng không dám nói nhiều.