Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 285: SỰ THẬT RÕ RÀNG

Lục Hi nhắm chặt hai mắt, giọng nói run run: “Anh cứ nghĩ anh không đợi được em nữa.”

Người phụ nữ ấy chợt nín thở, nhưng cô không đẩy anh ra, mà chậm rãi nói: “Sẽ không đâu, anh xem, chẳng phải bây giờ chúng ta đã về nhà rồi sao, sau này chỉ có hai người chúng ta thôi, không ai có thể quấy rầy chúng ta được nữa, được không anh?”

Dường như cảm thấy vẫn còn thiêu thiếu, cô bèn lặp lại thêm một lần nữa: “Anh yên tâm đi, sau này chỉ có hai chúng ta mà thôi.”

Lục Hi nghe thấy câu nói này, anh chợt tỉnh táo, từ trước đến nay Dĩnh Dĩnh đều không nói năng như vậy, cô chưa từng cường điệu, cố ý thể hiện suy nghĩ của mình một cách cực đoan và ích kỷ.

Người này không phải Dĩnh Dĩnh của anh.

Lục Hi bỗng mở bừng mắt, đẩy mạnh người phụ nữ trong lòng mình ra, anh trở tay bật công tắc đèn treo tường, một tiếng “Tách” vừa vang lên, ánh đèn chói chang đã sáng lòa trong khắp căn phòng khách rộng rãi, cũng khiến cho anh nhìn rõ gương mặt người ấy.

Giang Sở Tinh không hề đề phòng, bị anh đẩy loạng choạng về sau hai bước, cuối cùng ngã sấp xuống bậc thang ngoài huyền quan, cô ta hốt hoảng nhìn người đàn ông đã tỉnh táo ấy, những toan tính dơ bẩn trong đầu cô ta đã lộ ra ra trước mắt.

“Lục…Lục Hi, anh sao rồi…”

Nghe thấy giọng nói, nhìn thấy gương mặt của cô ta làm Lục Hi khó chịu như nuốt phải ruồi, anh không chấp nhận nổi sự có mặt của cô ta, Thẩm Dĩnh ra đi, có nguyên nhân từ anh, cũng có nguyên nhân từ cô ta.

“Sao cô lại ở đây?” Người đàn ông ấy nhíu mày, tỏ vẻ ghét bỏ, thậm chí còn cởi áo khoác đã bị cô đụng vào xuống, ánh mắt nhìn cô ta hệt như nhìn rách thải bên lề đường: “Dơ bẩn.”

Dơ bẩn?

Gương mặt vốn đã trắng bệch của Giang Sở Tinh càng trở nên khó coi hơn, cô vừa xuất viện, đêm nay qua thăm anh, lại bị anh đối xử như vậy, mặc dù cô ta thừa biết Lục Hi cảm thấy mình phiền phức, nhưng từ “dơ bẩn” này vẫn làm cô ta tổn thương khôn cùng.

Nhưng Giang Sở Tinh nhanh chóng bình tĩnh trở lại, có chuyện gì khiến cô ta vui mừng hơn việc Thẩm Dĩnh đã chết đây? Kể từ lúc biết được tin tức ấy, cô ta đã vui mừng hớn hở vô cùng, vừa nghĩ đến chuyện người phụ nữ đê tiện ấy không thể cản trở cô và Lục Hi được nữa, không có gì mà cô ta không nhịn nổi.

“Em nhớ anh lắm, nghe nói gần đây anh không được khỏe, thường xuyên về nhà trễ, lại còn uống rượu nên mới muốn sang thăm anh.” Giang Sở Tinh quỳ trên đất, nhìn anh với vẻ tội nghiệp, thảm thương vô cùng..

Nhưng Lục Hi biết, cô ta không đáng thương một chút nào, nếu như cô ta thật sự sợ mình thì đã không có chuyện vào nhà mà chẳng nói năng tiếng nào.

Rốt cuộc trước đây anh đã dung túng cho cô ta nhiều đến mức nào, mà lại khiến cho cô ta chắn chắn mình sẽ không làm gì cô ta, rồi liên tục đụng chạm đến giới hạn của anh.

Anh vẫn còn đang ngà ngà say, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt của cô ta đã tỉnh táo quá nửa, ánh mắt sắc bén của anh quét sang người cô ta, cơn tức giận hằn giữa đôi lông mày, đến lúc mở miệng, anh đanh giọng, tiếng nói trở nên lạnh lùng: “Nhân lúc tôi chưa nổi giận, cút ra khỏi đây ngay.”

Cô ta giả dạng Thẩm Dĩnh nói chuyện với anh, đã đụng chạm đến giới hạn của bản thân anh.

Giang Sở Tinh không ngờ anh lại tuyệt tình đến như vậy, cô ta run rẩy vịn tường đứng dậy, giữa chừng còn giả vờ nghiêng ngả sắp té, tiếc là người đàn ông trước mắt vẫn vững như bàn thạch, không hề có ý định bước lên giúp đỡ cô ta.

Đến lúc này, Giang Sở Tinh mới miễn cưỡng bò dậy: “Xin lỗi anh, em không có ý quấy rầy anh, em biết gần đây anh không vui nhưng tại em lo cho anh quá, cũng nhớ anh nữa, Khâu Trình nói em có thể xuất viện rồi, nên em mới…”

“Đây không phải là nơi cô nên đến.” Ánh mắt của người đàn ông ấy vô cùng lạnh lùng, nghiêm nghị nhìn cô chăm chú.

Giang Sở Tinh nhìn vào mắt anh mà cảm thấy tê cả da đầu, cô ta cắn răng đi đến trước mặt anh, nỉ non nói: “anh Lục Hi, anh không vui thì em sẽ đi, nhưng người đã chết rồi không thể sống lại được đâu, chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi, sau này em sẽ bầu bạn với anh, chăm sóc anh, những gì Thẩm Dĩnh có thể làm thì em cũng làm được hết, thậm chí còn làm tốt hơn cả cô ta nữa.”

“Tốt hơn?” Lục Hi vung nắm đấm, đập mạnh vào vách tường bên sườn mặt cô ta, nắm đấm tàn nhẫn mang theo gió xẹt ngang không trung, làm vang lên một tiếng “Ầm.”, lửa giận sôi lên rừng rực trong đôi mắt sâu thẳm của anh, từng con chữ được rít ra từ kẽ răng: “Ai cho phép cô nói cô ấy chết rồi, hả?”

Anh giống như một con sư tử cuồng nộ, đáy mắt đỏ sẫm như máu, muốn nuốt chửng người phụ nữ dám nói xấu Thẩm Dĩnh này.

Đây không phải lần đầu tiên Lục Hi nổi giận với Giang Sở Tinh, nhưng đây quả thật là lần khiến cô ta cảm thấy sợ hãi nhất.

Hiện giờ, hai chữ “Thẩm Dĩnh” giống như công tắc của người đàn ông này vậy, chỉ cần ấn xuống sẽ dễ dàng khiến anh ta không khống chế nổi bản thân mình ngay.

“Không phải, không phải thế đâu.” Giang Sở Tinh sợ hết hồn, liếc mắt nhìn sang nắm đấm nổi đầy gân xanh, suýt chút nữa đã đánh lên mặt cô ta ấy.

Trong khoảnh khắc, căn nhà tĩnh lặng như tờ, rõ ràng Lục Hi đang cố gắng kềm chế cảm xúc của mình, chứ bằng không rất có thể anh sẽ cho Giang Sở Tinh một trận.

Bầu không khí rất căng thẳng, chỉ thiếu một ngọn lửa đốt cháy hết tất cả.

Vào giây phút ấy, đột nhiên nghe tiếng “Cốc cốc cốc.” vang lên, có ai đó đang gõ cửa bên ngoài, nhẹ nhàng như đã đủ để mọi người nghe thấy rõ ràng.

Lẽ nào là hàng xóm hay bạn bè của Lục Hi sang thăm anh ấy sao?

Tựa như đã bắt được cọng rơm cứu mạng, Giang Sở Tinh lập tức lùi sang một bên hai bước, niềm nở ra mở cửa, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt dữ tợn bên ngoài, cô ta hít một hơi khí lạnh.

Ánh đèn bên ngoài khá mờ, ánh sáng soi rọi xuống đỉnh đầu của người con gái ấy, đấy là một gương mặt vô cùng đáng sợ, giống như bị axit ăn mòn, đường nét khuôn mặt đã biến dạng hoàn toàn, thậm chí mảng thịt ở cằm còn dính cả vào cổ, trên trán hằn lên những vệt sẹo đỏ tấy, chiếc mũi biến dạng, không còn nhìn ra được dáng vẻ ban đầu của nó nữa, chỉ còn sót lại hai lỗ mũi không đều, môi và những vùng da thịt khác lẫn lộn vào nhau, sưng tấy lên, trông rất đỗi buồn cười, chỉ còn mỗi cặp mắt là còn được coi như bình thường.

Nhìn cô ta không giống với người mà giống như cô hồn dã quỷ.

Giang Sở Tinh trở tay muốn đóng cửa lại, nhưng người con gái ấy đoán trước được cô ta sẽ làm vậy, bèn bước lên trước, duỗi tay chặn khe cửa lại, đẩy mạnh ra, dường như cô ta đã mất hết cảm giác, lông mày còn không buồn nhíu lại, khỏe đến mức đáng sợ, tựa như một người vẫy vùng lần cuối cùng trước khi chết.

Rõ ràng Giang Sở Tinh không phải là đối thủ của cô ấy, thoắt chốc cánh cửa đã được mở ra, cơ thể cô ta lảo đảo vài bước theo quán tính rồi nhanh chóng lùi lại: “Cô, cô là…”

Người con gái ấy nở nụ cười quỷ dị, đôi môi xấu xí nhếch lên, phát ra tiếng thở phì phò như heo, đến giọng nói cũng khò khè khó nghe rõ: “Mới có mấy ngày đã không nhận ra tôi rồi à?”

Giọng nói của cô ta tựa như băng cát sét bị hư, không cẩn thận lắng nghe thậm chí không biết cô ấy đang nói gì.

Nhưng Giang Sở Tinh lại nghe rõ, cô ta bụm miệng lùi về sau, mồ hôi lạnh nhễ nhại đầy lưng: “Cô…”

“Phải đấy, là tôi, tôi chưa chết nên đến tìm cô thanh toán đây.” Người con gái ấy vừa dứt lời bèn nhìn sang phía người đàn ông bên cạnh: “Nhưng trước khi thanh toán, tôi có lời muốn nói với tổng giám đốc Lục.”

Lục Hi nhìn gương mặt bị biến dạng ấy, giọng nói tỏ vẻ khó chịu: “Cô là ai?”

Cô ta ngây người, rồi giơ tay sờ gương mặt mình, nở nụ cười giễu cợt: “Tôi là Thiệu Mộc Giai.”

Ngọn gió ngoài cửa thổi vào trong nhà, khiến cho lòng mình giá lạnh.

Rõ ràng đáp án này khiến cho Lục Hi thấy bất ngờ, mặc dù trong ấn tượng của anh, gương mặt Thiệu Mộc Giai đã vô cùng mờ nhạt nhưng tuyệt đối không thể trông đáng sợ như bây giờ.

“Tôi biết bộ dạng quỷ quái hiện tại của mình trông cứ như đã chết rồi, đều nhờ ơn cô Giang ban cho cả đấy.” Ánh mắt Thiệu Mộc Giai nhìn qua nhìn lại, giống như mắt cú mèo đậu trên nhánh cây vào buổi tối, vừa đáng sợ lại vừa sắc bén: “Nói đến đây, tôi phải kể cho tổng giám đốc Lục nghe quan hệ giữa tôi và cô Giang mới được.”

Cô có mặt ở đây với gương mặt biến dạng, khiến cho Lục Hi cảm thấy chán ghét vô cùng, anh định bảo người của Bùi Dục sang đuổi cô ta đi: “Cô muốn nói gì thì lên đồn cảnh sát rồi nói.”

Tựa như chân Thiệu Mộc Giai đã mọc rễ rồi vậy, cô ấy đứng im lìm, nhìn anh trân trân: “Lẽ nào anh không muốn biết vụ án của Thẩm Dĩnh ra sao à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK