CHƯƠNG 361: SỰ THẤT VỌNG CỦA VÚ NUÔI
“Heo nhỏ Peppa.” Vẻ mặt Thẩm Tiếu như chuyện đương nhiên, chống lại ánh mắt của Lục Hi, đột nhiên hơi khinh bỉ: “Không phải là chú không biết đấy chứ?”
Lục Hi lắc đầu: “Sao thế được, chú chắc chắn biết.”
Vào lúc này, không biết cũng phải nói biết, nếu không thể diện của anh bị ném đi đâu chứ?
Nhưng mà anh không ngờ, Thẩm Tiếu lại lạnh lùng hỏi: “Em trai của heo nhỏ Peppa tên là gì?”
“…” Đột nhiên bị vả mặt, người đàn ông nhiều tuổi đổ mồ hôi. Ngay cả Peppa anh cũng không biết là cái thứ quỷ gì chứ nói gì đến em trai nó. Có điều anh vẫn nói mò: “Hình như tên là Đới Duy thì phải?”
“Không đúng.” Nụ cười trên mặt Thẩm Tiếu đã không còn, vẻ mặt đầy vẻ ghét bỏ sự “dốt nát” của anh.
Bên kia, Bùi Dục nhanh chóng dùng điện thoại di động của mình tìm kiếm. Nhìn màn hình đang xoay tròn, lần đầu tiên anh ta cảm thấy gấp gáp như vậy. Nhưng cũng may là đã tìm ra, lập tức đáp lại: “Tên là Kiều Trì!”
Nói xong, anh ta lập tức buông điện thoại xuống, sợ sẽ bị phát hiện.
“Đúng.” Đứa nhỏ giống như đã tìm được đồng bọn, ánh mắt nhìn Bùi Dục hơi nhảy nhót: “Chú cũng xem rồi sao?”
“Đúng vậy, chú rất thích heo nhỏ Peppa.” Thực ra Bùi Dục cũng đâu có xem, anh ta bận đến mức thời gian mở TV cũng không có, anh ta chỉ nghe nói qua mà thôi, nhưng vẻ mặt lại rất vô liêm sỉ: “Chú là người hiểu biết đấy.”
La Quyết Trình không nhìn nổi nữa, chọc chọc sau lưng anh ta: “Không khác lắm đâu.”
Ý Lưu Sinh Yên không phải thế này, mà là….
“Chẳng lẽ cậu thực sự chuẩn bị đi xem phim hoạt hình à?”
Lục Hi không hề xấu hổ gật đầu: “Bé con muốn xem thì tôi đi cùng nó.”
Lưu Sinh Yên trán đổ mồ hôi, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại bỏ một đống công việc sang bên để chạy đi xem phim hoạt hình. Nếu nói chuyện này ra, đừng nói người khác không tin, ngay cả anh ta cũng không tin được.
Nhưng mà có thể làm gì được, đến thì cũng đến rồi, nhìn anh em nhà mình vẻ mặt kiêu ngạo vui vẻ đi cùng con trai, anh ta đi theo.
Vì vậy, bốn người đàn ông dẫn theo một củ cải nhỏ đi vào phòng chiếu VIP. Ghế trong phòng chiếu VIP không giống như ghế thường, đó là ghế sofa một người, có thể điều chỉnh góc độ, ngồi lâu sẽ không khó chịu.
Phòng chiếu phim lớn như vậy cũng chỉ có mấy người họ, có hơi trống trải. Nhưng khi bộ phim bắt đầu, nó cũng không rõ ràng như thế nữa.
Toàn cảnh màn hình và âm thanh tạo ra hiệu quả tốt nhất. Nhìn các nhân vật đầy màu sắc và âm thanh hoạt hình trên màn hình chiếu, mấy người đàn ông lớn tuổi đều không tập trung.
Lục Hi vốn không có tâm trạng xem phim, mà cố ý chỉnh ghế thấp xuống, từ phía sau len lén nhìn Thẩm Tiếu vừa ăn bỏng ngô vừa xem phim.
Ánh sáng lờ mờ chiếu lên mặt đứa trẻ, anh có thể thấy niềm hạnh phúc lóe lên trong đôi mắt ngây thơ kia.
Chỉ cần con vui vẻ, anh đã thỏa mãn rồi. Đừng nói là ngồi xem một bộ phim không mấy hứng thú, có xem mười tập cũng được.
Anh ích kỷ nghĩ, nếu thời gian bộ phim kéo dài càng lâu càng tốt, ngay cả khi anh không làm gì cả, chỉ cần lặng lẽ ở bên cạnh đứa bé, với anh đó cũng là một loại yêu cầu xa xỉ rồi.
La Quyết Trình thoáng nhìn qua sự dịu dàng trên mặt người đàn ông, không khỏi ngẩn ra, sau đó cười lắc đầu. Nếu Thẩm Dĩnh có thể nhìn thấy dáng vẻ quý trọng nuông chiều này của anh thì tốt rồi.
Hai người yêu nhau nhưng lại giày vò lẫn nhau, chuyện tình cảm này đúng là gian nan mà.
Bộ phim vẫn đang chiếu bình thường. Mỗi lần đến một cảnh phim thú vị, Thẩm Tiếu đều sẽ cười rộ lên. Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng lại có thể khiến người khác cảm thấy vui vẻ.
Mắt thấy bộ phim sắp kết thúc, trong lòng Lục Hi đang suy nghĩ xem lát nữa nên làm gì thì chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
Chỉ trông thấy đứa bé đặt bỏng ngô trên tay sang một bên, đột nhiên khom người ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn lại, dáng vẻ rất khó chịu.
Lục Hi tinh ý nhận ra thằng bé đang khó chịu, lông mày lập tức nhíu lại: “Sao thế, khó chịu chỗ nào thì nói cho chú.”
“Bụng, đau bụng…” Thằng bé đau đến mức nói ra hơi khó khăn.
“Đột nhiên đau sao?”
“Vâng.”
Lục Hi vội vã kêu nhân viên dừng bộ phim, mở đèn lên. Khuôn mặt thằng bé hơi tái nhợt. Rốt cuộc thì anh cũng chỉ là một vú em mới chưa có kinh nghiệm, chân tay anh hơi luống cuống: “Đau chỗ nào, nói cho chú biết.”
“Ở đây.” Thẩm Tiếu chỉ chỉ dạ dày của mình, đau đớn hít vào.
La Quyết Trình thấy tình hình bất thường, đi đến bên cạnh thằng bé, đưa tay ấn lên một vị trí, lập tức nghe được tiếng kêu lên, anh ta chưa kịp làm ra động tác tiếp theo đã bị Lục Hi ngăn lại.
“Nó đang rất đau, cậu đừng có ấn.”
La Quyết Trình biết anh quan tâm quá sẽ bị rối loạn, nhịn xuống mà giải thích: “Tôi đang kiểm tra bước đầu cho nó.”
“Đổi cách khác đi.”
“…” La Quyết Trình thấy dáng vẻ đau lòng không thôi của anh thì cũng không làm gì nữa, chỉ dặn dò Thẩm Tiếu: “Tiếu Tiếu ngoan, hít thở chậm rãi, từng chút từng chút một, bây giờ chú dẫn con đến bệnh viện.”
Không ai đoán được chuyện ngoài ý muốn này, Bùi Dục và Lưu Sinh Yên lại càng hoảng sợ, tất cả đều cùng nhau đi đến bệnh viện La Thị.
Có La Quyết Trình ở đây, đương nhiên là không cần xếp hàng, kết quả lấy máu xét nghiệm cũng có ngay tại chỗ. Không có vấn đề gì cả, chỉ là do buổi sáng ăn quá nhiều, hơn nữa lại còn ăn nhiều bỏng ngô như vậy, dạ dày tiêu hóa không kịp, nên hơi co giật.
La Quyết Trình kê đơn thuốc tiêu hóa và tiêm cho thằng bé một mũi thuốc dưỡng dạ dày, cũng coi như không việc gì.
Nhìn kim tiêm lạnh như băng cắm vào cánh tay nhỏ bé trắng nõn của thằng bé, Lục Hi không đành lòng mở mắt nhìn, trong lòng phập phồng khó chịu.
Bùi Dục nhìn đứa bé nằm trên giường bệnh, hơi áy náy: “Là tại chú, chú không nên cho con ăn bỏng ngô.”
Thẩm Tiếu đang đắp chăn, lắc đầu: “Là do con tham ăn, mẹ đã dặn con phải ăn ít rồi.”
Trước đó thằng bé cũng đã bị Thẩm Dĩnh nhắc nhở vì ăn quá nhiều đồ ăn vặt. Hôm nay cô không có ở đây, Lục Hi nuông chiều, cho nên không kiểm soát được.
La Quyết Trình nhìn mấy người đang đứng một bên: “Mấy người đi về trước đi, ở đây có tôi và Hi rồi, đừng lo lắng.”
Lưu Sinh Yên và Bùi Dục ở đây cũng không giúp được gì, nhiều người càng khiến thằng bé căng thẳng, hai người dặn dò mấy câu rồi ra về, trong phòng bệnh an tĩnh chỉ còn lại ba người.
La Quyết Trình vỗ vỗ vai anh, thì thầm vào tai: “Cậu có muốn thông báo cho Thẩm Dĩnh một tiếng không?”
Dù sao cô cũng là mẹ thằng bé, bây giờ Thẩm Tiếu bị ốm, không nói cho cô thì cũng không được. Nếu sau đó cô từ miệng thằng bé mới biết thì việc này lại mang ý nghĩa khác rồi.
Nghĩ đến Thẩm Dĩnh, trong lòng Lục Hi hơi bối rối: “Bây giờ tôi mà nói, cô ấy đến phỏng chừng sẽ giết chết tôi.”
“Không đến mức đấy đâu, cũng không phải là bệnh nặng gì.” La Quyết Trình quan tâm đến hai người đã thành thói quen, chậm rãi khuyên bảo anh: “Cậu chủ động nói vẫn tốt hơn là cô ấy biết tin một cách bị động, nếu không được thì tôi nói với cô ấy mấy câu, giúp cô ấy bình tĩnh.”
Tuy rằng Lục Hi không muốn cho cô biết, nhưng anh cũng biết là không tránh được. Suy cho cùng cô cũng sẽ phát hiện ra, như thế còn gây hiểu lầm hơn nữa, thực sự chẳng thà làm như lời La Quyết Trình nói.
Ở bên cạnh Thẩm Tiếu một ngày đã vào bệnh viện, người đàn ông cảm thấy vô cùng thất bại. Anh lấy điện thoại di động ra, tìm được dãy số quen thuộc, nhìn cả nửa phút mới gọi đi.