Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 254: VÌ THẨM DĨNH LÀM CHỨNG

Lưu Sinh Yên nhìn thấu suy nghĩ trong đầu anh, trong lòng cũng hiểu rõ tại sao anh lại thống khổ như vậy, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, đưa quy trình đã sửa lại tốt trong tay sang cho anh: ” Nếu như muốn lên toà án nhất định phải chọn phương án đảm bảo nhất kia, cứ hành động theo cảm tình cuối cùng có thể sẽ hại Thẩm Dĩnh.”

Lục Hi không nói chuyện, thò tay châm một điếu thuốc, gần đây anh càng ngày càng hút nhiều.

”Vụ án của Thẩm Dĩnh không dễ làm, phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nhưng mà nếu như chủ động nhận tội, thái độ hợp tác dễ dàng phán nhẹ, chúng ta dùng toàn bộ cố gắng có thể nộp tiền bảo lãnh cô ra ngoài…”

Nghe đến đó, Lục Hi nhíu mày nhắm mắt lại: ”Cô học luật cũng chuẩn bị làm trong ngành này, nếu như trên hồ sơ có vết nhơ, khả năng sau này cũng không phát triển được trong giới, không còn cơ hội nữa.”

Thử hỏi có ai sẽ bằng lòng tìm một người có tiền án làm luật sư?

Lưu Sinh Yên không nói nữa, đúng vậy, anh đã quên mất điểm này, bản thân Thẩm Dĩnh chính là luật sư.

“Tóm lại giữ hay bỏ.” Biết rõ trong lòng anh khó xử, Lưu Sinh Yên cũng không ép quá gấp, chỉ phân tích lợi hại cho anh nghe: ”Quyết định thế nào là do anh, nhưng tôi hi vọng anh có thể tỉnh táo lý trí một chút, mũi tên đã bắn đi thì không rút lại được.”

Hai người nói thêm về vụ kiện một lát, sau đó Lưu Sinh Yên còn có việc bận nên đi trước, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Lục Hi, anh ngồi trên ghế sofa rộng rãi mềm mại nhưng lại giống như ngồi trên đống lửa.

Nhìn trên mặt bàn trước mắt bày đầy tài liệu, tảng đá lớn trong lòng anh không cách nào buông xuống được, chuyện này giống như rơi vào cảnh không lối thoát.

Nghĩ mãi, cách đột phá duy nhất có lẽ cũng chỉ có Giang Sở Tinh, tuy rằng sau khi sảy ra chuyện này cô ta chối không nhận, lúc nào cũng sông lớn chắc chắn là do Thẩm Dĩnh gây ra, nhưng sâu trong lòng Lục Hi cảm thấy rất nhiều chuyện giấu bên trong.

Hút xong một điếu thuốc, lại tiếp gần nửa hộp, trong cái gạt đã chất đầy tàn thuốc, cuối cùng người đàn ông mang theo tâm trạng bực bội dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy trong nháy mắt đầu hơi choáng váng, đã vài ngày liên tiếp không nghỉ ngơi tốt, ăn uống không quy luật sức khỏe căn bản không chịu đựng nổi, đầu óc đều muốn đình công.

Lục Hi cố giữ vững bước chân đi đến trước bàn làm việc cầm điện thoại lên: ”Bảo tài xế chuẩn bị xe.”

. . .

Phía bên kia, Giang Sở Tinh vẫn còn nằm trong phòng bệnh ở bệnh viện Linh Thị, ngoài việc cần trị liệu mỗi ngày, cuộc sống của cô hầu như không có bất kỳ chuyện gì khác.

Sáng sớm hôm nay sau khi kiểm tra xong, thì Thiệu Mộc Giai gọi điện thoại đến, Giang Sở Tinh thấy tên hiển thị trên điện thoại thì sững sờ, ngay sau đó khình thường nghe máy: ”Gì?”

“Giang Sở Tinh, cô có ý gì!” Giọng nói gấp gáp của Thiệu Mộc Giai truyền ra từ di động.

So với tâm trạng kích động của cô ta, Giang Sở Tinh ngược lại vô cùng bình thản: ”Có chuyện gì từ từ nói, gấp cái gì!”

”Chuyện cô đã đồng ý với tôi, bao giờ thực hiện!” Chuyện đã hoàn thành, Thiệu Mộc Giai không có tâm tư dây dưa với cô ta nữa nên hỏi thẳng vào vấn đề luôn.

“Không phải đã nói với cô mấy ngày nữa sao, thoáng cái có khoản tiền lớn như vậy sẽ khiến người khác hoài nghi, cô gấp cái gì!”

“Tôi gấp cái gì?” Thiệu Mộc Giai không khống chế được gào to lên: ”Đã sớm qua ngày ước định rồi, tiền vẫn chưa chuyển vào ví tôi, cô còn dám hỏi tôi gấp cái gì! Tôi nói cho cô biết Giang Sở Tinh nếu cô muốn chơi xấu tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô, dù sao hiện tại hai ta đều là châu chấu bám trên một sợi dây thừng, chèn ép tôi để xem ai có thể sống dễ chịu!”

Nghe vậy, sắc mặt Giang Sở Tinh khẽ biến thành dữ tợn, mỗi lần nói đến đây Thiệu Mộc Giai đều lấy chuyện này ra uy hiếp cô, tính đến ngày nay càng ngày càng quá đáng, dường như cô ta nghĩ sai chỗ đứng của mình rồi.

Nghĩ nghĩ, giọng Giang Sở Tinh không khỏi ác độc hơn: ” Thiệu Mộc Giai, đừng tưởng rằng cô có thể uy hiếp được tôi, thứ tôi đã đồng ý cho cô nhất định sẽ cho, nếu như nửa đường cô còn làm ra trò gì, đừng nói đến Lục Hi, ngay cả tôi cũng không để cô nhìn thấy mặt trời ngày mai.”

Giọng cô ta rất ác độc, ngược lại có vài phần đáng sợ, tuy rằng ngoài miệng Thiệu Mộc Giai cậy mạnh, nhưng dù sao đã hai bàn tay trắng, trong lòng tự nhiên cũng có chút e ngại, chỉ có thể liều mạng kiềm chế cơn giận trong lòng nói: ” Cho tôi một kì hạn!”

Giang Sở Tinh ngẩng đầu xuyên qua cửa sổ nhìn vườn hoa nhỏ bên ngoài, , đôi mắt híp lại, “Tối đa mười ngày, số tiền kia tôi nhất định sẽ chuyển tới tài khoản cô.”

“Thời gian dài quá. . .”

”Tôi sẽ cố gắng nhanh hơn, tối đa mười ngày, nếu thuận lợi cũng không cần lâu như vậy.”

Trong lòng Thiệu Mộc Giai khẽ tính toán, vốn dự định lấy tiền nhanh chóng rồi chạy trốn, nhưng thái độ Giang Sở Tinh cũng rất cứng rắn, dường như không ép được, cô uy hiếp là uy hiếp, nhưng dù sao nếu chuyện vỡ lở ra, đối với hai người đều không có lợi.

Xoắn xuýt một lát, cô khẽ cắn môi: ” “Được, vậy tôi chờ tin của cô, nếu như lại qua cái kỳ hạn này, đừng trách tôi trở mặt!”

Thiệu Mộc Giai còn muốn nói thêm điều gì, thì Giang Sở Tinh mẫn cảm nghe thấy bên ngoài cửa có động tĩnh, lập tức cúp điện thoại, tiện tay giấu điện thoại xuống dưới gối.

Đúng như dự đoán, vừa giấu đi, thì cửa được đẩy ra, người dẫn đầu bước vào là bác sĩ Khâu Trình cùng với Lục Hi.

Nhiều ngày không gặp, người đàn ông trước mặt gầy gò đi rất nhiều, xương gò má đều nhô lên, đường nét trên khuân mặt cũng càng sắc bén hơn, vốn dĩ hốc mất anh đã sâu, khả năng gần đây nghỉ ngơi không tốt, hiện tại nhìn càng sâu hơn, lộ ra vẻ mỏi mệt.

”Hi, sao anh lại đến đây?” Trong lòng Giang Sở Tinh vui mừng, vui vẻ đến mức thậm chí không để ý đến Khâu Trình bên cạnh.

Đối mặt với sự nhiệt tình của cô, Lục Hi lại không tỏ ra gì cả, sắc mặt vẫn chỉ nhàn nhạt nhìn thẳng vào mặt cô, nói một câu không rõ ý gì: ”Gần đây hồi phục tốt nhỉ.”

Trong lúc mấu chốt này, trương hoa lan trình qua đời, Thẩm Dĩnh bị bắt, anh vội vàng sứt đầu mẻ trán, ngược lại cô sắc mặt hồng hào không có chút nào giống như đau khổ vì người thân vừa mất.

Giang Sở Tinh tất nhiên nghe được sự châm chọc trong lời anh nói, nụ cười trên môi cứng đờ: ”Cũng được, Khâu Trình và các bác sỹ đều rất tận tâm.”

Người đàn ông cười lạnh: “Trương Lan Trình không còn, cô không khó chịu?”

”Anh nói gì vậy, đó là bà ngoại em, làm sao em không khó chịu được?” Giang Sở Tinh vừa nói vừa mang dáng vẻ sắp khóc, nước mắt đong đầy hốc mắt, điềm đạm đáng yêu: ”Em chỉ có thể làm bản thân không nghĩ quá nhiều, hơn nữa em tin tưởng anh nhất định sẽ bắt được kẻ xấu ra trước công lý!”

Lục Hi không mấy hứng thú với lời cô nói, chỉ quay người lại nói với Khâu Trình: ”Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy một lát.”

Khâu Trình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chỉ dặn dò: ”Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, không thể để cô ấy bị kích thích.”

Sau khi Khâu Trình ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Lục Hi cùng với Giang Sở Tinh, không gian yên tĩnh làm người ta lúng túng vô cùng, đặc biệt là khi trong lòng đều mang ý xấu.

Giang Sở Tinh gần đây nhớ anh điên cuồng, nhưng lại vô cùng sợ hãi phải đối mặt với người đàn ông này.

Hoặc nhiều hoặc ít, vẫn còn chột dạ.

”Hi, anh làm sao vậy?” Đợi lâu không thấy người này mở miệng, cuối cùng cô không chịu được hỏi.

Nghe thấy câu này, người đàn ông vẫn đang đứng không nhúc nhích cuối cùng cũng có phản ứng, anh đi đến trước sofa ngồi xuống, chân vắt lên nhau, ánh mắt nhìn qua cái tủ trong phòng cách ly xuyên đến cửa thông với phòng bệnh của trương hoa lan trình kia, giọng nói chậm rãi hỏi: ”Vào ngày Trương Lan Trình gặp chuyện không may, đã có chuyện gì xảy ra.”

Những lời này anh đã hỏi qua cô vô số lần, mỗi một lần trong lòng Giang Sở Tinh đều như kiến bò trên chảo nóng.

Cô khẽ nuốt nước miếng: ”Em đã nói với anh rồi, lúc em vào thì thấy Thẩm Dĩnh thả kim tiêm trong tay xuống, camera giám sát đều ghi lại.”

”Tôi hỏi cô.” con mắt màu đen của người đàn ông đột nhiên bắn lại, cố gắng quan sát kỹ: ”Cái lọ thuốc kia, tại sao lại ở trong áo Thẩm Dĩnh.”

Trong lòng Giang Sở Tinh giống như nổi trống: ”Em không biết, khả năng là mang từ ngoài vào.”

“Cô chắc chắn?”

Giang Sở Tinh chống lại ánh mắt sắc bén của anh, mím môi không nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK