CHƯƠNG 404: CHÚ MUỐN ĐỘC CHIẾM MẸ CỦA CON CÓ PHẢI KHÔNG
Lục Hi dẫn Thẩm Tiếu đến một siêu thị xuất nhập khẩu cỡ lớn ở gần nhà, lúc đầu hai người cũng bởi vì vấn đề của Thẩm Dĩnh mà ầm ĩ trong nhà một trận, nếu như không phải Lục Hi xuống nước cầu thằng bé, đoán không chừng Thẩm Tiếu cũng sẽ không theo anh đi đến đây.
“Xem xem thích ăn cái gì, tự mình chọn đi.” Người đàn ông nhìn rau củ tươi mới, cúi người rất kiên nhẫn mà hỏi.
Lúc đầu là một vấn đề rất ok, nhưng ngày hôm nay thái độ dễ nói chuyện của Thẩm Tiếu không giống như vậy nữa, ánh mắt liếc qua, cố ý làm khuôn mặt giống như anh bảy tám phần.
“Con thích ăn cái gì, chẳng lẽ chú còn không biết hả?”
Câu nói này quả thật chính là khiêu khích trắng trợn đối với Lục Hi.
Anh không ngờ tới Thẩm Tiếu sẽ nói như vậy, vẻ mặt sửng sốt một chút, sau đó liền có chút mừng rỡ. Con trai đã nói như vậy, chứng minh quan hệ giữa mình và thằng bé đã có chút tiến bộ, coi anh là người thân thiết mà đối đãi.
Tâm trạng của người đàn ông lập tức tốt lên, cũng mặc kệ là thằng bé có thích ăn hay không, cứ tránh đi những thứ mà thằng bé không thích ăn, mỗi loại đều lấy một cái.
Thẩm Tiếu nhìn giỏ hàng dần dần bị chất đầy, mặc dù miệng nhỏ dẩu lên nhưng trong lòng đã sớm không còn tức giận nữa.
Hai cha con lại đi dạo bên khu đồ ăn vặt, lúc đầu chỉ là đi ngang qua, nhưng đôi mắt của Thẩm Tiếu cơ hồ đều dính chặt ở phía trên, đôi chân nhỏ bất động, Lục Hi có giả vờ không thấy nữa thì cũng là chuyện không có khả năng, chỉ có thể dừng lại hỏi thằng bé: “Muốn ăn à?”
“Muốn ăn sôcôla và bánh bích quy.”
“Mẹ con nói không cho con ăn.”
“Nhưng mà lần trước mẹ đã đồng ý qua hai ngày nữa sẽ cho con ăn.”
“Bây giờ còn chưa tới hai ngày.”
Thẩm Tiếu suy nghĩ, hình như là đúng thật như vậy, lưu luyến không rời thả bịch bánh bích quy trong tay mình xuống kệ, một đôi mắt to tràn ngập thất vọng: “A, vậy được rồi.”
Mặc dù bình thường Lục Hi giống như một người ba rất có quy tắc giảng đạo lý, nhưng thật ra ra trong nội tâm của mình hoàn toàn là nô lệ của con trai, nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Tiếu muốn nhưng lại không thể không từ bỏ, lập tức liền mềm lòng.
Nhưng ngoài miệng vẫn gắng gượng giả vờ: “Mua cho con cũng không phải là không thể, nhưng mà con phải đồng ý một điều kiện.”
Vừa nghe đến còn có hi vọng, Thẩm Tiếu lập tức chờ mong cực kỳ mà hỏi: “Điều kiện gì?”
“Sau này thì phải tự mình đi ngủ, buổi sáng cũng vậy, có thể làm được hay không?”
Trong lòng của thằng bé nghĩ chỉ cần có thể để cho thằng bé ăn sôcôla và bánh bích quy, điều kiện gì thì thằng bé cũng có thể đồng ý.
Nhưng khi Lục Hi nói ra yêu cầu của mình, Thẩm Tiếu lại do dự.
Cái này cũng không phải là cái gì khác, chính là thằng bé phải không quấn lấy mẹ vào buổi tối, cái giá phải trả để đổi sôcôla và bánh bích quy cũng quá lớn rồi.
Bé con lập tức sụp bả vai: “Chú không cho con với mẹ ngủ cùng nhau, bởi vì chú muốn độc chiếm lấy mẹ của con có đúng không.”
Lục Hi cũng không trả lời vào ý chính, mà là gõ thằng bé: “Vốn là mẹ cũng muốn để cho con ngủ một mình, con cũng đã sắp năm tuổi rồi, không phải là một đứa nhỏ nữa. Bây giờ cũng không thể tự mình ngủ một mình, sau này làm sao bảo vệ tốt cho mẹ được?”
Bé con bị nói đến á khẩu không trả lời được nữa, anh cũng biết thằng bé không thể tiếp nhận được.
Lục Hi thấy dùng sức mạnh không được nữa nên dùng chính sách lôi kéo: “Con nhìn xem, mẹ vốn cũng nghĩ như vậy, con sớm muộn gì vẫn là phải tự mình ngủ, nếu như vậy không bằng hiện tại con đồng ý thì còn có bánh bích quy và sôcôla để ăn.”
Cái lôgic này người lớn chỉ vừa nghỉ cũng biết có chỗ sơ hở, nhưng dù sao cũng là một đứa nhóc mới bốn tuổi, lập tức bị dắt vào tròng.
Đặc biệt lại là đối với một đứa nhóc như Thẩm Tiếu, giờ phút này cực kỳ muốn ăn sôcôla và bánh bích quy mà nói, đây quả thật là dụ dỗ lớn nhất.
Thằng bé nhìn bánh bích quy một chút, có chút xoắn xuýt hỏi Lục Hi: “Vậy sau này chú sẽ tranh giành mẹ với con ư?”
Ánh mắt cẩn thận từng li từng tí của thằng bé lại khiến cho một người cuồng con trai như Lục Hi mềm nhũn cả tim, lập tức lắc đầu: “Sẽ không đâu, mẹ là mẹ của con, mãi mãi cũng là mẹ của con, không ai có thể đoạt đi được.”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định này, lúc này Thẩm Tiếu mới đưa tay lấy hộp bánh bích quy ở trên kia: “Được thôi, vậy con đồng ý với chú.”
Lần đầu tiên trong cuộc đời mà Lục Hi muốn cười điên cuồng như vậy: “Tiếu Tiếu thật ngoan.”
Thế là sau khi hai người từ siêu thị trở về nhà, Thẩm Dĩnh rõ ràng đã phát hiện thái độ của Thẩm Tiếu đối với Lục Hi cũng đã tốt hơn một chút, cô không khỏi có chút tò mò. Người này nhìn lạnh lùng như băng, tại sao lúc dỗ con lại có thể thuận buồm xuôi gió như vậy?
Cho đến khi cô trông thấy Thẩm Tiếu cầm trong tay hai hộp bánh bích quy, một hộp lớn là vị sôcôla, một hộp nhỏ là vị ô mai, cô lập tức hiểu rõ, đây là hối lộ.
Nhưng cô càng không nghĩ tới chính là Lục Hi không những hối lộ, mà còn chiếm được một chút tiện nghi.
Hai người mua hải sản và một chút thịt bò, cộng thêm chút rau củ, sau khi đem tủ lạnh lấp đầy, rốt cuộc cũng có hơi thở của cuộc sống.
Lục Hi thấy Thẩm Dĩnh đi từ trên lầu xuống, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Còn đau không, mua thuốc cho em rồi đây.”
Nói xong liền đưa một tuýp thuốc màu trắng ở trong túi cho cô.
Thẩm Dĩnh cuốn quýt nhận lấy bỏ vào túi, ánh mắt ngượng ngùng ngó đông ngó tây: “Không sao rồi.”
“Em lên bôi thuốc một chút đi, nếu không đêm nay…”
Anh còn chưa nói xong, Thẩm Dĩnh đã trừng mắt nhìn anh: “Tối hôm nay anh có nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Nói xong liền quay người đi lên lầu, bóng lưng đều mang theo hơi thở giận dữ không nói thành lời.
Lục Hi đứng tại chỗ âm thầm bật cười, hai tay bất đắc dĩ đỡ trán một chút. Đây gọi là cái gì đây chứ, vì sảng khoái nhất thời mà kết cục thật quá tàn nhẫn.
Thẩm Dĩnh quay lại phòng ngủ bôi thuốc, thuốc lạnh buốt lập tức khiến cho vết sưng nóng bức dịu đi không ít, Cô vừa nhớ đến tối hôm qua liền nhịn không được mà óan thầm trong lòng. Người đàn ông này ở trên giường không biết nghe lời, tối nay cô tuyệt đối sẽ không để anh thỏa mãn ý của mình.
Sau khi bôi thuốc xong, cô đến bồn rửa tay để rửa tay, cô còn chưa lau khô giọt nước trên tay đã nghe được tiếng điện thoại vang lên, Thẩm Dĩnh vội vàng đi qua nhìn lên xem thấy là Mã Thiên Xích.
Cô ngẩn người một chút, ngẫm lại hai ngày nay cũng không liên lạc rồi.
Cảm nhận được điện thoại rung từng cái, giống như xuyên qua đầu ngón tay mà mà đánh vào lòng của cô, yết hầu Thẩm Dĩnh căng lên, giọng nói có chút lắp bắp: “A lô.”
Nghe được âm thanh của cô, người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm mặc hai giây, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: “Thân thể đã khá hơn chút nào chưa?”
Anh ta không hỏi cô ở đâu, cũng không hỏi cô đang ở cùng với ai, không có liên quan gì tới sự tin tưởng. Có thể thấy rõ người đàn ông này nhìn thấu gì đó, anh ta không hỏi, là bởi vì anh ta vốn đã biết rồi.
Năm ngón tay Thẩm Dĩnh đang cầm điện thoại dần dần nắm chặt lại, hoảng hốt nói: “Em… thân thể của em không có gì đáng ngại, trước đó bởi vì bị viêm nên mới có thể phát sốt.”
Cách một cái điện thoại, nhưng cũng cách một khoảng cách xa xôi, hai người nhất thời không nói gì nữa mà nghe tiếng hô hấp lẫn nhau, Mã Thiên Xích đột nhiên cảm thấy có chút bất lực.
“Thẩm Dĩnh.” Anh ta gọi tên của cô, giọng nói rất nặng nề.
Thẩm Dĩnh bị anh gọi mà trong lòng run lên: “Hả, sao vậy?”
Lúc này Mã Thiên Xích đang ở cùng trợ lý trong văn phòng, đang thảo luận đến đến hạng mục đầu tư có liên quan Lục Hi, nhưng anh ta lại đột nhiên nói muốn gọi điện thoại.
Trợ lý biết là anh ta muốn gọi một cuộc điện thoại riêng, cho nên gục đầu xuống lui qua một bên. Lúc này, người đàn ông đứng dậy đi đến cửa sổ ở sát đất, nhìn thời tiết tươi đẹp ở bên ngoài, nhưng trong lòng lại một mảnh ẩm ướt: “Quay về đi.”
Dường như là cô không hiểu, hoặc là hiểu nhưng không quá rõ ràng, giọng nói của anh ta lại nặng nề lặp lại một lần nữa: “Trở về bên cạnh anh.”