Thẩm Dĩnh chớp mắt: “Dù sao bây giờ tôi không con gì để mất, anh xem tôi có dám hay không.”
“Em không phải muốn ly hôn sao? Được, anh thành toàn cho em!” Vừa nói, Đoàn Trí Thiên kéo ngăn kéo phía dưới bàn trà ra, từ bên trong móc ra một tờ văn kiện ném trước mặt cô.
Cúi đầu nhìn một cái, là đơn ly hôn.
Đáy mắt Thẩm Dĩnh thoáng qua vẻ kinh ngạc, trong lòng bởi vì Đoàn Trí Thiên cự tuyệt ly dị còn sót lại một tia may mắn cũng theo đó tiêu tan, thì ra anh ta đã cho mình đường lui sẵn rồi.
Là một người tốt nghiệp ngành luật pháp chuyên nghiệp, xem hiểu đơn ly hôn này không hề khó khăn, Thẩm Dĩnh tỉ mỉ xem, câu tổng kết chính là: Có thể ly dị, nhưng một đồng tiền cũng đừng hòng mang đi.
So với cô dự tính không sai lệch bao nhiêu, nếu như điều kiện có lợi cho cô, anh ta cũng sẽ không trong mấy ngày ngắn ngủi đã đồng ý thỏa thuận, chính là vì muốn cô tay không ra khỏi nhà.
“Ngớ ra làm gì, em không phải la hét muốn ly hôn sao, bây giờ cơ hội đến rồi, nắm chặt lấy nó kí đi.” Đoàn Trí Thiên thúc giục khiến Thẩm Dĩnh sụp đổ.
Cô thật sự quá thất bại, cuối cùng, vẫn không có được một chút thật lòng của người đàn ông này.
Khóe mắt bị chất lỏng ấm áp thấm vào, Thẩm Dĩnh nắm tờ giấy đặt ở trước mặt anh ta, nghẹn ngào chất vấn anh ta: “Đoàn Trí Thiên , có phải anh trước giờ chưa từng yêu tôi không?”
Người đàn ông giống như là nghe được truyện hài, không chút do dự mở miệng: “Chưa từng.”
Nước mắt cuồn cuộn chảy ra, quét qua gò má rơi xuống sàn nhà, Thẩm Dĩnh cũng không che giấu nữa, giống như quá khứ mong chờ nhìn vào mắt anh ta: “Vậy tại sao anh phải cưới tôi, thật sự là bởi vì ban đầu do ba tôi có thể giúp anh sao?”
Đoàn Trí Thiên không nghĩ tới cô sẽ khóc, cho là cô tới tìm anh ta tính sổ, trong thời gian từ khi bên nhau đến khi kết hôn, Thẩm Dĩnh mặc dù nhu thuận nghe lời, nhưng cho tới bây giờ đều không phải một người đàn bà thích khóc, có thể khiến cô trong tình huống như vậy khóc ngay trước mặt mình, chắc là bi thương đến tận xương tủy.
Không phải từ trước đến nay, ngực Đoàn Trí Thiên hít thở khó khăn, anh ta lấy điếu thuốc trên bàn châm lửa, trong động tác lộ ra chút nóng nảy: “Không hoàn toàn là vậy, ban đầu em theo đuổi anh quyết liệt như vậy, anh đối với em không thể nào không có một chút cảm giác, nhưng sau khi ở chung một chỗ, Thẩm Dĩnh em để tay lên ngực tự hỏi xem, em đề phòng anh nhiều thế nào? Lúc đầu tình hình trong nhà em cũng giấu, anh là từ chỗ người khác mới biết được, hỏi em em mới nói thật, em xem anh là cái gì?”
Thẩm Dĩnh yên lặng nghe, tim giống như là bị vật nặng nào đó đập vào, truyền tới một cơn đau đớn.
Đoàn Trí Thiên chợt hít một hơi thuốc, lại chậm rãi khạc ra, khói thuốc mông lung, không thấy rõ vẻ mặt anh ta, chỉ có thể nghe được giọng anh ta không nhanh không chậm: “Khi đó nhà em là cán bộ cấp cao, cho dù ba mẹ anh có chút thành tựu nhỏ trong kinh doanh, nhưng em dám nói ban đầu ba mẹ em không coi thường chúng tôi không? Lần đầu tiên tới nhà em, ba em châm chọc ba mẹ anh cũng không ít đâu!”
“Cho nên sau đó anh biết ba tôi vi phạm kỉ luật, trong lòng khẳng định rất vui vẻ?”
Đoàn Trí Thiên cười một cái: “Ừ.”
Cô bất lực giơ tay lên che miệng, khó tin lùi về phía sau hai bước, sợ mình sẽ khóc ra thành tiếng.
Đã như vậy, vì sao anh ta không sớm buông tha cô…
“Tại sao…” Thẩm Dĩnh thất thần nỉ non: “Tại sao lại là Thiệu Mộc Giai …”
Nếu như đổi thành người khác, nói không chừng cô chịu đả kích sẽ ít lại một chút, bây giờ đối mặt hai người thân thiết nhất đồng thời phản bội cô, cô thật sự không dám nghĩ thêm, hơi nghĩ tới một chút thì sẽ đắm chìm trong bị thương to lớn.
“Bởi vì bọn em là vừa vặn trái ngược nhau, cái em không cho anh được, nhưng cô ấy có thể cho.”
Gia cảnh của Thiệu Mộc Giai rất không tốt, ba mẹ đều là làm công, cho nên cô ấy biết quan sát sắc mặc người khác, càng hiểu như thế nào mới có thể ghét một người, đây cũng chính là cái Đoàn Trí Thiên cần.
Thư không cho phép mình đồng tình với anh ta, cố gắng tìm về giọng nói bình tĩnh: “Bất kể như thế nào, đây đều không phải là lý do anh ngoại tình.”
Nói xong, không đợi anh ta mở miệng, lại nói: “Nhưng đơn ly hôn này tôi sẽ không ký, bởi vì tôi không hài lòng.”
Đang lúc nói chuyện, Thẩm Dĩnh đã cúi người xuống đem tờ giấy cầm trong tay lần nữa đặt xuống.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun mỏng cổ chữ V, tư thế như vậy vừa vặn có thể để cho Đoàn Trí Thiên đứng trước mặt cô, thấy được phong cảnh bên trong quần áo.
Đoàn Trí Thiên đang định thưởng thức, nhưng liếc thấy phần da trên gáy cô có hai dấu hôn màu đỏ nhạt.
Anh chưa từng chạm qua Thẩm Dĩnh , vậy dấu hôn này từ đâu mà ra?
Cô bị người đàn ông khác chạm qua rồi?
Cái ý nghĩ này xông vào đầu trong nháy mắt, Đoàn Trí Thiên bộc phát ra sự tức giận mãnh liệt hơn so với trong tưởng tượng của anh ta, anh ta tiến lên một bước kéo cổ tay Thẩm Dĩnh qua, súc lực rất lớn: “Thẩm Dĩnh , cô ở sau lưng tôi ra ngoài làm loạn với người đàn ông khác có phải hay không?”
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy chói tai, liều mạng giãy giụa: “Không mượn anh xen vào!”
Nghe vậy, Đoàn Trí Thiên bỗng nhiên cười kì lạ, cắn răng nghiến lợi nói: “Một ngày còn chưa ly hôn cô chính là vợ tôi, cô xem tôi có nên quản hay không!”
Anh ta nâng cái mông Thẩm Dĩnh lên đem người đè ở trên thảm, cơ thể anh ta ghì xuống, một người một mét tám, đè xuống như vậy ép Thẩm Dĩnh tới thở không nổi.
“Đoàn Trí Thiên , anh muốn làm gì!” Thẩm Dĩnh hoảng sợ nhìn anh ta, cũng không biết phản kháng như vậy khiến anh ta càng thêm phần kích động.
“Vẫn chưa từng cưỡng ép đàn bà, đúng lúc để tôi nếm thử mùi vị này!” Đoàn Trí Thiên đưa tay kéo áo cô, cổ áo rộng, không mất mấy cái đã lộ ra da thịt trắng nõn.
Ánh mắt người đàn ông nguy hiểm: “Không nghĩ tới mà, cũng rất được.”
Thẩm Dĩnh đấm đá loạn xạ, hai tay không ngừng đánh trên người đàn ông, nhưng anh ta dừơng như không phát hiện được vậy, không có chút ý định nào muốn thu tay.
“Đoàn Trí Thiên anh cái người điên này, anh làm như vậy không sợ tôi nói cho Thiệu Mộc Giai sao!” Thẩm Dĩnh cho là nhắc tới Thiệu Mộc Giai, anh ta sẽ bớt phóng túng.
Nhưng cô ngàn vạn lần không nghĩ tới, Đoàn Trí Thiên chẳng qua là cười lên: “Vậy thì càng tốt, hai người các cô cùng lên.”
Thẩm Dĩnh sợ hãi: “Anh con mẹ nó không biết xấu hổ!”
Thật ra thì Đoàn Trí Thiên chưa đi tới giới hạn, cũng không có ý định như vậy, anh ta cố ý nói ra, anh ta thích dáng vẻ hung hăng giận dữ của Thẩm Dĩnh, so với cô trước kia yếu ớt nhu nhược tưởng chừng như hai người.
Nhìn bộ dạng cô sắc mặt đỏ ửng, Đoàn Trí Thiên không khỏi có ý nghĩ kỳ quái, không biết lúc ý loạn tình mê sẽ là dáng vẻ như thế nào.
Anh ta liều mạng hôn xuống, Thẩm Dĩnh không tránh kịp bị anh ta mút lấy môi, cô lập tức cắn chặt hàm răng, rất sợ anh ta xông tới, chán ghét thiếu chút nữa nôn mửa.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến Lục Hi , cho dù người kia cũng là cưỡng ép, nhưng so với Đoàn Trí Thiên , cô càng nguyện ý bị anh cưỡng ép, vừa nghĩ tới Đoàn Trí Thiên cũng dùng phương thức như vậy muốn Thiệu Mộc Giai , cô liền muốn ói!
Đều nói đàn bà đối với người đàn ông trong lần đâu tiên của mình sẽ có một loại tình cảm khác, bây giờ cô tin rồi.
Cô tình nguyện người bây giờ ở trên người cô là Lục Hi .
Đoàn Trí Thiên thấy cô không chịu há miệng, thậm chí bóp má cô cũng đều vô dụng, nghĩ tới cô cam tâm tình nguyện dây dưa cùng người đàn ông khác như vậy, trong lòng lửa giận ập đến, răng hung hăng tách môi cô ra.