CHƯƠNG 241: LỜI BỊA ĐẶT TRÍ MẠNG
Thiệu Mộc Giai cũng biết đi đến bước này thì đã không còn đường lui, nhiều lời cũng vô ích, việc cô ta có thể làm thì đã làm rồi, còn lại chính là chuyện của Giang Sở Tinh, cô ta chỉ cần tiền, những việc khác không liên quan gì đến cô ta.
“Vậy cô hành động cẩn thận, sau khi lấy được thứ kia, cô phải gửi hai phần ba số tiền vào trong tài khoản của tôi.
“Yên tâm, tuyệt đối không thiếu một đồng.” Giang Sở Tinh rất vui vẻ đồng ý, không có chút dáng vẻ nào là muốn lật lọng, vì vậy Thiệu Mộc Giai tin tưởng không hề nghi ngờ chút nào.
Trước đó tiền đều gửi đến đúng hạn, chắc hẳn lần này cũng sẽ không bị kéo dài, cho dù cô ta kéo dài, chẳng lẽ không sợ mình tố giác cô ta sao? Bây giờ các cô chính là châu chấu buộc trên một sợi dây thừng.
Nghĩ như vậy, Thiệu Mộc Giai lại càng yên tâm, nhất định Giang Sở Tinh sẽ không lật lọng.
Nhưng, cô ta vẫn là đánh giá thấp trình độ độc ác của người phụ nữ này, đến bây giờ cô ta vẫn không biết, mình đã trở thành vật hi sinh ngay từ khi kế hoạch bắt đầu rồi.
…
Hơn bảy giờ tối, sau khi làm kiểm tra và ăn bữa tối xong, Giang Sở Tinh tìm cớ chạy đến vườn hoa sau bệnh viện, bên này ban ngày đã rất ít người rồi, buổi tối thì lại càng không có bóng người nào.
Bệnh viện La thị giám sát rất nghiêm ngặt, chỉ có duy nhất chỗ này giám sát lỏng lẻo hơn, một là không nằm trong nơi chữa bệnh, hai là giám sát tại nơi hẻo lánh đang sửa chữa, như vậy sẽ có góc chết rất lớn.
Dù giám sát nghiêm ngặt, cẩn thận đến mấy cũng có chỗ sơ sót.
Giang Sở Tinh chính là lợi dụng ‘lỗ hổng’ này mà thành công chạy đến, cô ta tìm ở nơi hẻo lánh rất lâu rồi cũng không thấy, mắt thấy sắp qua mười phút, lòng nóng như lửa đốt, đang chuẩn bị tay trắng trở về, đột nhiên dưới chân chạm đến một cục đá rất lớn.
Cúi đầu xem xét, cục đá màu xám trắng đặt trên nền đất màu nâu đậm, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết từng bị xê dịch, cô ta ngồi xổm xuống sờ soạng, không lâu sau đầu ngón tay chạm đến một ống thủy tinh lạnh lẽo.
Cô ta vội vàng lấy đồ ra ngoài, lọ thủy tinh hình trụ chừng ngón tay cái, bên trong chứa chất lỏng màu vàng được bịt kín vô cùng chặt chẽ.
Nhìn hình dáng bên ngoài, đây chính là lọ thuốc nhỏ bình thường của bệnh viện và phòng khám bệnh, đổi sang đựng thứ khác, nhưng chỉ có Giang Sở Tinh biết thứ này đáng sợ đến nhường nào.
Chút ít này cũng đủ khiến cho một người trưởng thành mất mạng.
Cô ta giấu lọ thuốc vào trong ống tay áo, lòng bàn tay nắm chặt, ống tay áo vừa vặn có thể che chắn, sau khi vùi lại đất như ban đầu bèn lập tức rời đi.
Vì tránh khỏi camera mà không để lại dấu vết khả nghi, cô ta đặc biệt ghé vào trong phòng nghỉ, đúng lúc bên này thông với điểm mù, thật giống như cô ta mới từ trong phòng ngủ đi ra.
Vì để quan sát những điều này, Giang Sở Tinh bỏ không ít công sức, bản thân di dạo xung quanh bệnh viện vô số lần, nói là để tốt cho khôi phục, nhưng thật ra là để quan sát.
Thật vất vả trở lại phòng bệnh, đã đến bảy rưỡi rồi, cô ta cầm điện thoại gọi vào số của Thẩm Dĩnh, chỉ là lần này cô ta không dùng điện thoại nhỏ, mà là dùng số phụ khác.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới có người nhận, giọng nói đầu bên kia mang theo vẻ mệt mỏi: “Alo?”
“Là tôi.” Giang Sở Tinh đi thẳng vào vấn đề.
Thẩm Dĩnh đang ngồi trên ghế sofa, nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì lập tức nhíu mày, cô nhìn về phía Đào Ly Hinh bên kia, thấy bà không phát hiện, bèn cầm điện thoại di động vào trong phòng ngủ của mình, vốn muốn hỏi vì sao cô ta có số điện thoại của mình, lời vừa đến khóe miệng lại nuốt xuống, cô ta có số điện thoại di động của mình cũng không kỳ lạ, cô ta vốn là một người phụ nữ cẩn thận.
“Từ lúc nào quan hệ giữa tôi và cô Giang lại tốt đến mức có thể gọi điện thoại cho nhau?”
Đối với thái độ thù địch của cô, Giang Sở Tinh không để ý chút nào, cô ta có chuyện quan trọng hơn cần làm, vì vậy dựa theo lời nói mà trước đó bản thân đã suy nghĩ vô số lần nói: “Tôi biết cô và Lục Hi làm hòa rồi, thật ra chuyện liên quan đến chúng ta, tôi vẫn luôn có chuyện muốn nói với cô, bây giờ hai người đã làm hòa rồi, cũng không ngại mượn cơ hội này nói cho cô biết.”
Nghe vậy, Thẩm Dĩnh cũng không coi là việc gì to tát, chỉ là xùy một tiếng: “Vậy thật cực khổ cô Giang nhọc lòng rồi, không cần đâu.”
“Tôi biết cô có thái độ thù địch với tôi.” Giang Sở Tinh lên tiếng trước khi cô tắt điện thoại: “Lần này tôi cũng không phải muốn tìm đến làm phiền cô, nơi này là bệnh viện tôi cũng không gây được phiền toái gì cho cô, chỉ là tôi cảm thấy cô nên biết chuyện này.”
“Vậy được.” Thẩm Dĩnh gật đầu: “Vậy nói trong điện thoại đi.”
“Không, cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy.”
Nụ cười nhạt nhẽo của Thẩm Dĩnh cứng đờ, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt: “Có ý gì?”
Nhận thấy cô đã dao động, Giang Sở Tinh thành công gây tò mò: “Ba cô xảy ra chuyện như vậy vì sao Lục Hi vẫn lạnh lùng, hơn nữa tôi vẫn luôn ở bệnh viện không cách nào ra ngoài, chẳng lẽ cô không muốn biết sao.”
Giọng nói của Thẩm Dĩnh trầm xuống: “Nếu như cô Giang vì muốn khơi dậy sự tò mò của tôi, cũng không cần nhiều lời, vậy tôi cúp đây.”
“Là liên quan đến người nhà của tôi, chỉ là cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới tin.”
Hai người yên tĩnh trong chốc lát, Thẩm Dĩnh khẽ đưa điện thoại ra xa một chút, quay sang một bên thở hắt ra một hơi, cô biết mình không nên cả tin bất luận cái gì mà Giang Sở Tinh nói, nhưng không thể không nói, từ sau khi xảy ra chuyện, các cô cũng chưa từng nói chuyện bình thường với nhau, có một số việc trốn tránh cũng không thể giải quyết được.
Đêm khuya, tại bệnh viện, hai cô gái, còn có vô số điều dưỡng, cô ta nói không sai, quả thật sẽ không xảy ra chuyện gì phiền phức.
Ngay khi Thẩm Dĩnh đang suy nghĩ, Giang Sở Tinh nói một câu khiến cô không thể không đi: “Trong bệnh viện này, trừ tôi còn có một người khiến Lục Hi vô cùng để ý, cô không muốn gặp sao?”
…
Bốn mươi phút sau, xe taxi dừng trước cửa bệnh viện La thị , tài xế vừa thối tiền vừa liếc nhìn cửa chính sừng sững của bệnh viện, nhìn Thẩm Dĩnh qua kính chiếu hậu: “Cô gái, trong nhà cô có người bị bệnh sao?”
“Không, có chút việc khác.”
Tài xế cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi lại, nghĩ thầm đến bệnh viện không khám bệnh thì còn có thể làm chuyện gì khác.
Sau khi xuống xe, một cơn gió lạnh thổi qua, Thẩm Dĩnh kéo chặt áo khoác trên người, bước nhanh vào bên trong, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lục Hi.
Cô nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại rất lâu mới nhận: “Alo?”
“Tại sao lâu vậy rồi mới tiếp điện thoại, đang ở đâu?” Giọng nói của người đàn ông bên kia điện thoại có chút nóng ruột, mấy ngày nay anh vẫn luôn rất nhạy cảm, đặc biệt là khi cô không ở trong tầm mắt mình.
Thẩm Dĩnh thoáng nhìn thang máy, cuối cùng không muốn khiến anh lo lắng: “Tôi ở dưới nhà, chuẩn bị đi lên.”
“Ừm.” Anh thản nhiên đáp, rồi nói: “Chờ em vào cửa anh sẽ cúp.”
Trái tim Thẩm Dĩnh xiết chặt, sợ anh phát hiện ra cái gì, sau khi bịa chuyện cảm thấy vô cùng hối hận hoảng sợ: “Điện thoại sắp hết pin rồi, lát nữa đến nhà tôi nhắn tin cho anh.”
Lục Hi vẫn ở công ty chưa đi, nhíu chặt mày muốn nói gì đó, đột nhiên Trịnh Tinh Cung đi đến: “Tổng giám đốc Lục, đã chuẩn bị sẵn sàng họp video rồi.”
Thẩm Dĩnh nghe thấy thì thở phào nhẹ nhõm: “Anh bận việc trước đi, chờ làm xong lại nói chuyện.”
Lục Hi nhìn Trịnh Tinh Cung, đành phải thôi: “Về đến nhà báo cho anh.”
“Được.”
Sau khi cúp máy, nhịp tim Thẩm Dĩnh vẫn đập thật nhanh không thể bình tĩnh, cô tiến lên ấn nút thang máy, thấy rõ ràng ánh mắt hốt hoảng của mình trong gương.
‘Ting’ một tiếng báo hiệu thang máy đến, cô đi vào, chỉ chốc lát đã đến tầng mà Giang Sở Tinh đang nằm.
Buổi tối trong hành lang bệnh viện đặc biệt trống trải, cũng may ánh đèn vẫn sáng, cô đi đến, gõ lên cánh cửa màu trắng của phòng bệnh VIP.
Lập tức lấy được đáp án: “Vào đi.”
Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình giữ bình tĩnh, đẩy cửa đi vào, liếc, nhìn thấy bóng người gầy gò ngồi cạnh giường bệnh.
Giang Sở Tinh nhìn người phụ nữ đi đến, lộ ra lụ cười lạnh lẽo: “Cô đến rồi.”