CHƯƠNG 286: NỖI HỐI HẬN VÀ CƠN TỨC GIẬN CỦA ANH
Câu nói này đã thành công khiến cho Lục Hi khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa: “Cô biết được những gì?”
Nghe anh nói như vậy, Thiệu Mộng Giai biết được rằng cuối cùng cơ hội trả thù của mình đã đến, cô ta sải chân đi vào nhà: “Tất cả mọi âm mưu toan tính, tôi đều biết hết.”
Lục Hi cúi đầu soạn tin nhắn: “Cô chỉ có thời gian 15 phút.”
“Thế là đã đủ rồi.” Cho đến bây giờ, cô dám đến đây thì không còn bận tâm đến chuyện an toàn rút lui nữa, cô ẩn nấp gần bệnh viện thăm dò lâu như vậy, khó khăn lắm mới bám đuôi Giang Sở Tinh đến được nơi này, chắc chắn cô sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Cho dù có phải trả giá bằng tính mệnh đi chăng nữa, cô cũng phải nói ra hết những gì mình biết.
Còn Giang Sở Tinh, vào lúc cô ta nhìn thấy Thiệu Mộng Giai xuất hiện là biết xôi hỏng bỏng không cả rồi, cơ thể cô ta không khỏi run rẩy, lạnh lẽo cả người.
Cảm giác tuyệt vọng như mình đang lơ lửng trên không trung, phía dưới là biển sâu muôn trượng bủa vây khắp người cô ta.
“Thấy Trương Lan Trình chết, anh bất ngờ lắm đúng không?” Thiệu Mộng Giai cất tiếng, giọng nói của cô ta khàn khàn, dường như mỗi một chữ đều khiến cô ta vất vả lắm mới thốt ra nổi: “Anh biết Trương Lan Trình là bà ngoại Giang Sở Tinh, cảm thấy bà ấy là người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của cô ta, bởi vậy trong tiềm thức anh luôn cho rằng cô ta sẽ không hại chết bà ngoại của mình, nhưng chắc chắn anh không ngờ rằng, trước khi Trương Lan Trình chuyển viện, cô ta đã nhờ tôi qua phía bệnh viện tìm hiểu, sau khi biết được rằng Trương Lan Trình không còn sống được bao lâu nữa bèn dứt khoát lên kế hoạch làm bà ấy chết sớm, đồng thời cũng có thể hại chết Thẩm Dĩnh.”
Câu trả lời của Thiệu Mộng Giai giống như quả bom nổ tung trong đầu anh, khiến cho lý trí của anh vỡ vụn ra từng mảnh, cơ thể anh cứng đờ, một suy nghĩ rùng rợn nổi lên trong đầy anh, giọng nói của anh vỡ vụn: “Cô còn biết được gì nữa?”
“Tôi còn biết trong một trường đại học phụ thuộc bệnh viện có một người tên là Trần Bác, bình thuốc độc DH23 xuất hiện trong bệnh viện là do chính tay anh ta chế tạo ra, rồi đưa nó cho tôi, mà tôi làm theo lời chỉ thị của Giang Sở Tinh, né tránh hệ thống camera trong bệnh viện rồi giấu nó vào trong góc vườn hoa.”
Thiệu Mộng Giai cười mỉa mai, giọng nói khản đặc như mài giấy nhám: “Còn lý do vì sao cô ta muốn có bình thuốc độc ấy thì không chắc không cần tôi nói, anh cũng biết rồi nhỉ?”
“Cô nói linh tinh gì đấy! Tôi không biết DH23 là gì hết, cô đừng ngậm máu phun người! Hiện giờ Thẩm Dĩnh đã chết rồi, cô có nói gì đi chăng nữa thì cũng là chết không đối chứng.” Giang Sở Tinh chợt quát lớn.
“Ha, lúc Thẩm Dĩnh còn sống cũng không biết vì sao mình lại chết.” Thiệu Mộng Giai nghĩ đến người đã từng là bạn, sau đó thành tình địch của mình, bây giờ lại âm dương cách biệt, rồi chớp mắt “Giang Sở Tinh, cô đúng là một người phụ nữ ác độc nhất, đến người thân của mình cũng xuống tay cho được, lúc ấy tôi không nên tin tưởng cô, đến bà ngoại của mình mà cô còn có thể giết thì làm sao giữ chữ tín cho được.”
“Cô câm miệng cho tôi!”
Thiệu Mộng Giai không buồn quan tâm xem cô ta nói gì, chỉ quay đầu nhìn Lục Hi: “Tôi thừa nhận nguyên nhân lớn nhất khiến tôi bắt tay với cô ta, là vì muốn trốn tránh sự truy lùng của cảnh sát trong nước, ôm một mớ tiền trốn ra nước ngoài hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại, nhưng từ lúc ban đầu cô ta đã không hề muốn buông ta cho tôi, bởi vậy hôm nay tôi mới muốn nói hết toàn bộ sự thật, cho dù có mất mạng cũng quyết không trốn tránh, tôi không có lí do gì để nói dối cả.”
Giang Sở TInh ngẩng đầu, nhìn vào đôi đen láy chợt trở nên kích động, muốn nuốt chửng lấy cô của anh.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được ham muốn giết người từ trong mắt anh, đúng vậy, là ham muốn giết người, người đàn ông ấy chỉ mong cô chết quách đi.
Cô ta run rẩy lắc đầu: “Không phải như vậy…anh Lục Hi, anh tin em đi, em không có làm gì hết, cô ta nói bậy cả đấy, tất cả chỉ do cô ta bịa ra mà thôi.”
“Tôi nói bậy à?” Lời biện giải của Giang Sở Tinh đã làm tinh thần Thiệu Mộng Giai sụp đổ, cô ta không có được bất cứ thứ gì, còn lại hủy hoại khuôn mặt, đến giọng nói cũng thành ra như vậy, cô ta đã không màng đến mọi thứ từ lâu rồi, bây giờ có cho cô ta một cọc tiền, để cô ta đi thì cô ta cũng không nhìn thấy một tia hy vọng nào của sự sống cả.
Cuộc sống của cô ta đã bị Giang Sở Tinh phá hoại từ lâu lắm rồi, với gương mặt như hiện nay, cô ta sống còn không bằng chết.
“Cô mướn sát thủ chuyên nghiệp đến cắt dây thanh quản của tôi, làm tôi bị câm rồi xem như mọi thứ chưa từng diễn ra à?” Tựa như Thiệu Mộng Giai nổi cơn điên cuồng, cô ta bật cười, giọng cười khàn khàn như tiếng vịt kêu, nghe có vẻ rất đáng sợ: “Cô có cẩn thận đến mấy cũng có lúc sơ sót mà thôi, bình thường cô thận trọng như vậy, sao đến thời khắc quan trọng lại trở nên hồ đồ chứ, cô nghĩ tôi thật sự không có chuẩn bị gì hết hay sao? Cô nói không phải cô làm, được lắm, vậy thì nghe thử đoạn ghi âm này đi, chắc chắn cô biết rõ người nói là ai nhỉ”
Thiệu Mộng Giai vừa dứt lời bèn lấy một cây bút ghi âm màu bạc nho nhỏ, dài chưa đến 6.6 cm ra, giơ tay bấm nút, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Đã lấy được thứ đó chưa?”
“Lấy được rồi.”
“Tốt lắm, tìm cách giấu nó vào trong vườn hoa trong bệnh viện đi, tôi sẽ đến lấy.”
“Có camera không?”
“Ở đó là góc chết, không có đâu, tôi đã quan sát rồi.”
Giọng nói vô cùng quen thuộc cất lên, cơ thể Giang Sở Tinh không ngừng run rẩy, gương mặt trắng bệch, hoàn toàn không có chút màu máu nào cả, trông cứ như quỷ dữ. Giang Sở Tinh đứng lặng tại chỗ, cô ta nghe rõ tiếng máu chảy trong huyết quản mình, rồi đổ vào tim, tâm thất co rút lại, làm tay chân cô ta bủn rủn.
Cô ta biết được rằng, vấn đề lần này không thể dùng đôi ba câu để lấp liếm cho qua được.
Cuộc đối thoại của hai người không dài, cho đến cuối cùng, nghe thấy giọng nói của mình cất lên.
“Việc này sẽ kết thúc nhanh thôi, sau khi làm xong cô có thể cao chạy xa bay.”
“Trong ống kim chỉ chứa toàn thuốc độc thôi, cô muốn làm gì vậy?” Lúc ấy, giọng nói của Thiệu Mộng Giai vẫn còn bình thường.
“Yên tâm đi, tôi không giết cô ta đâu, tôi chỉ mượn dao giết người thôi.”
Mỗi một chữ đều lọt vào màng tai một cách rõ ràng, giống như viên đại liên tục nảy lên trên mặt đất, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, dường như căn biệt thự rộng lớn này chỉ còn câu nói ban nãy của cô ta vọng lại.
Sẽ không giết cô ta, chỉ mượn dao giết người.
Còn cần nói trắng ra nữa à?
Tựa như bị tạt một gáo nước lạnh vào người, Giang Sở Tinh cảm thấy lạnh thấu xương, mà ngọn nguồn của cơn rét buốt này không đến từ người khác, mà đến từ người đàn ông đang dần dần áp sát cô này.
Rõ ràng gương mặt anh tuấn ấy vẫn không có gì thay đổi cả, nhưng Giang Sở Tinh lại cảm thấy khác lạ, vừa đưa mắt nhìn anh đã cảm thấy rợn người.
Lục Hi nhìn người phụ nữ ngã phịch xuống đất ấy, trước giờ anh chưa từng hận thù người nào đến mức này, chỉ mong có thể tự tay đâm cô ta.
Giúp Trụ vương làm việc ác.
Bao nhiêu năm dốc lòng cho đi và chăm sóc, đến cuối cùng chỉ để kiểm chứng câu nói này.
Trái tim Lục Hi như bị ngâm trong dầu, vừa cứng rắn vừa tê dại, anh bước đến trước mặt cô ta, nhìn Giang Sở Tinh với thái độ cao cao tại thượng, giống như phán quyết cuối cùng: “Là cô làm.”
Không phải câu hỏi, chỉ như bình tĩnh thuật lại sự thật mà thôi.