CHƯƠNG 244: HẾT ĐƯỜNG CHỐI CÃI
“Đau không?” Điền Tang Tang cầm bông khử trùng xoa nhẹ lên trên gương mặt cô: “Sưng một mảng to còn hơi tụ máu, cô đừng dùng tay, đợi lát nữa tôi phun lạnh cho cô.”
“Tôi không sao đâu, Tang Tang.” Thẩm Dĩnh cười ảm đạm, mí mắt hơi rũ xuống: “Bây giờ tôi không lo lắng về chuyện này.”
Tay Điền Tang Tang dừng lại, cô ta thấy sau khi cô vào phòng nghỉ thì cơ thể vẫn luôn vô thức run rẩy, trong lòng rất không thoải mái, sau khi phun thuốc giảm sưng lên trên da của cô, cô ta không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Xảy ra chuyện gì à?
Thẩm Dĩnh quay đầu nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra tối nay, tự nhiên không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Cô cũng muốn hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng cô biết hỏi ai đây, Giang Sở Tinh sao?
Thấy cô không nói lời nào, Điền Tang Tang khẽ nhíu mày: “Thuốc tiêm này… là ở đâu ra?”
Theo nhận xét của cô ta trong những năm gần đây, Trương Lan Trình là bệnh nhân VIP của ICU, trong phòng bệnh tuyệt đối sẽ không xuất hiện thuốc từ bên ngoài vào, rất rõ ràng mấu chốt của chuyện này chính là thuốc tiêm này.
“Ống tiêm là trong hòm thuốc, thuốc bên trong…” Thẩm Dĩnh ngừng lại cẩn thân nhớ lại, thật muốn than thở vì thủ đoạn của Giang Sở Tinh thật sự là lên kế hoạch ngay từ lúc đầu. Từ giây phút cô mặc quần áo cách ly trở đi, cô đều không tránh khỏi có liên quan tới tất cả những điều này.
Điền Tang Tang còn muốn hỏi gì đó, lúc này cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị người đẩy mạnh ra, kèm theo một cơn gió lạnh từ ngoài cửa truyền đến. Còn chưa chờ cô ta nhìn thấy rõ, một bóng đen đã bước đến trước mặt.
Trên mặt người đàn ông đầy vẻ u ám, cổ họng căng ra, ngực phập phồng lên xuống rất nhanh, ánh mắt vừa nhìn thấy vết sưng đỏ trên gương mặt nhỏ nhắn thì chợt dừng lại. Sau cái liếc mắt này, những lời muốn chất vấn trên đường đi lại biến thành một câu: “Em bị thương à?”
Thẩm Dĩnh cố nén nước mắt suốt một tối chợt tràn ra, những tâm sự không có cách nào kể ra đã bện thành một tấm lưới lớn chặt tới mức không hở chút nào đang xiết chặt làm cô không thở nổi, mãi đến trong nháy mắt khi nhìn thấy anh, cô mới ý thức được mình sợ tới mức nào.
“Lục Hi, tôi không biết, không phải là tôi, thật sự không phải…” Giọng cô run rẩy nói không thành câu, có thể thấy được vừa rồi cô bất lực tới mức nào.
Điền Tang Tang thấy Thẩm Dĩnh như vậy cũng không nhịn được mà đỏ mắt. Người ngoài có nói nhiều hơn nữa cũng không bằng một câu của người yêu.
Hai tay Lục Hi thả bên người chợt siết chặt, sợ mình không kìm chế được mà ôm cô vào trong lòng: “Không phải em nói đang ở nhà sao? Tại sao lại chạy đến bệnh viện?”
“Giang Sở Tinh gọi điện thoại cho tôi bảo tôi qua, khi nói chuyện với anh thì tôi đã đến dưới tầng của bệnh viện. Tôi sợ anh lo lắng nên mới không nói…”
“Không phải anh đã bảo em đừng lén liên hệ với Giang Sở Tinh hay sao?” Anh tức giận không phải vì cô tự ý quyết định, mà tức giận cô không để ý tới lời anh nói, anh sợ cô sẽ chịu thiệt.
“Tôi không biết mọi chuyện sẽ thành như vậy…” Thẩm Dĩnh nói được một nửa lại dừng, hàm răng cắn chặt môi mới có thể nhịn không khóc ra thành tiếng.
Thấy nước mắt cô trào ra, người đàn ông nặng nề thở ra một hơi, cố nén cơn giận do trong lòng nóng nảy đưa tới, quay đầu nhìn La Quyết Trình: “Giang Sở Tinh đâu?”
“Cô ta còn ở trong phòng bệnh.” La Quyết Trình hơi nghiêng người: “Cậu qua đó luôn à?”
Lục Hi trầm ngâm một lát, trong đôi mắt nặng nề như có sương mù che phủ, tầm mắt đảo quanh phòng nghỉ, lướt qua gương mặt của ba người cuối cùng dừng lại ở trên người Thẩm Dĩnh. Anh bình tĩnh nhìn cô, một lát mới chậm rãi nói ra mấy từ: “Đi tới phòng giám sát trước.”
Trong lúc nói, đôi mắt tối tăm kia vẫn không dời đi.
Anh đang quan sát vẻ mặt của cô, thậm chí một chút động tác nhỏ nhất cũng không bỏ qua. Nhưng thật may, anh nói xong những lời này, cô cũng không có mấy phản ứng, con ngươi cũng không có dấu hiệu thay đổi vì tâm trạng dao động.
Lục Hi không hiểu sao thấy yên tâm hơn, giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé vẫn run rẩy từ khi vào cửa của cô: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Thẩm Dĩnh sợ run lên, sau đó siết chặt lấy tay anh, đôi mắt đỏ hoe gật đầu: “Ừ.”
…
Ba người cùng đến phòng giám sát, La Quyết Trình còn gọi quản lý an ninh đã đè Thẩm Dĩnh xuống đất.
Chuyện mới xảy ra không bao lâu, cho nên quá trình tìm video giám sát cũng không tốn quá nhiều thời gian, trên màn hình giám sát của bệnh viện La thị chỉ có hình ảnh không có tiếng nói, đây là chút riêng tư cuối cùng đối với bệnh nhân, cho dù là bệnh nhân ICU, bọn họ cũng không có quyền nghe lén.
Nhìn hình ảnh đen trắng hiện lên trong máy vi tính, lúc đầu Thẩm Dĩnh còn chưa cảm thấy có gì, nhưng khi cô phát hiện trên video chỉ có phòng bệnh của Trương Lan Trình mà không bao gồm chỗ phòng bệnh của Giang Sở Tinh thì toàn thân cô đều toát mồ hôi lạnh.
Điền Tang Tang nhìn gương mặt cô càng thêm tái nhợt, hơi lo lắng khẽ hỏi thăm: “Cô có ổn không?”
Không ổn, cô thật sự không ổn.
Toàn thân Thẩm Dĩnh đều giống như bị dừng hình ảnh, thấy trong màn hình có cô và Giang Sở Tinh mặc quần áo cách ly giống nhau đi vào, nhưng hai người một trước một sau đứng đối diện với giường bệnh nói gì đó, tất cả đều rất bình thường. Chỉ có điều rất nhanh lại có cảnh tượng khác thường xuất hiện. Giang Sở Tinh lùi lại một bước ra khỏi phòng bệnh, chỉ còn một mình cô đứng ở đó.
Thẩm Dĩnh nhìn thấy mình trong màn hình đi mấy bước về phía đầu giường bệnh, sau đó mở hòm thuốc lấy ống tiêm từ bên trong ra, nhìn mình lấy chai thuốc từ trong túi quần áo cách ly, rút thuốc ra với động tác không tính là thành thạo, cuối cùng bơm vào bình truyền nước của Trương Lan Trình…
Sau đó tất cả lại xảy ra giống như vừa rồi, máy kêu lên, nhân viên bảo vệ và nhân viên y tế xông vào, cô bị đè xuống đất, giống như tội phạm bị bắt ngay tại hiện trường.
‘Cạch’ một tiếng, hình ảnh dừng lại. Người của phòng giám sát ấn nút tạm dừng, giọng bình tĩnh nói: “Viện trưởng La, ngài Lục, đây chính là video giám sát trong khoảng thời gian lúc đó, còn cần lấy ra phần sau đó nữa không?”
Không người nào nói chuyện, không người đáp lại.
Trong phòng giám sát yên tĩnh tới mức đáng sợ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có thể nửa phút cũng có thể một phút, có thể còn lâu hơn, quản lý an ninh đứng cuối cùng đột nhiên khàn giọng kêu lên: “Ngài xem tôi nói không sai chứ? Chính là cô ta! Lúc đó tôi xông vào đã thấy cô ta, trong tay cô ta vẫn cầm ống tiêm. Viện trưởng La, nếu như ngài không tin có thể chờ bác sĩ Triệu làm phẫu thuật xong lại hỏi anh ấy, anh ấy chắc chắn cũng nhìn thấy, cho nên mới ấn nút gọi khẩn cấp!”
Quản lý an ninh cố gắng hết sức thuyết phục, cố gắng chứng minh mình bắt là một kẻ xấu muốn hại chết người, mà không phải là một người tốt.
“Thật không?” Giọng Lục Hi khàn khàn, đôi mắt vốn thâm trầm lúc này càng thêm đáng sợ, không ai biết anh đang suy nghĩ gì, nhưng không khí đầy áp lực lại tràn ngập cả phòng.
Anh đứng dậy, chậm rãi bước về phía quản lý an ninh, trên người mặc bộ vest, đi giày da đứng ở đó, anh cao ngạo, kiêu hãnh lại đầy quý phái, nhưng động tác tiếp theo lại làm cho người ta phải mở rộng tầm mắt.
Lục Hi giơ tay đấm mạnh vào trên mặt anh ta, ‘rắc’ một tiếng rất nhỏ, sống mũi đã vẹo, anh lại xông tới nhấc cả cổ áo lẫn người anh ta lên: “Anh thấy rất rõ ràng, hả?”
Quản lý an ninh bị đánh cho trên mặt đầy máu, đối diện với ánh mắt hung dữ của Lục Hi thì hoảng hốt lo sợ nhìn La Quyết Trình cầu xin: “Viện trưởng La, cứu tôi, cứu tôi với!”
Cho dù La Quyết Trình không có thiện cảm với quản lý an ninh này, nhưng dù sao trước hôm nay người ta cũng là nhân viên của anh ta, hơn nữa ở đây là phòng giám sát, không thể mặc cho Lục Hi làm càn được. Với tâm trạng của anh bây giờ, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả.
Anh ta vừa muốn bước tới khuyên can, nhưng còn chưa đi đã thấy có một bóng người nhỏ nhắn chắn ở trước mặt Lục Hi.
Thẩm Dĩnh nắm chặt lấy cánh tay của anh, ngăn cản không cho anh tiếp tục hành động, hoảng sợ kêu lên thành tiếng: “Anh đừng đánh nữa, không liên quan gì đến anh ta!”
Vẻ mặt Lục Hi âm lệ dọa người, nghe vậy nhưng tầm mắt cũng không hề di chuyển, vẫn nhìn thẳng vào quản lý an ninh, trong mắt anh chợt đỏ ngầu, tâm trạng cực tệ. Anh giơ tay lên muốn hất cô ra.
Nước mắt Thẩm Dĩnh vừa nhịn xuống lại trào ra, gào hét lên kèm theo tiếng nức nở tuyệt vọng giống như con thú nhỏ cùng đường: “Anh không tin tôi thì tới mà đánh tôi đây này, đánh người không liên quan chính là kẻ hèn nhát!”
Lời nói này của cô đã thành công làm cho Lục Hi dừng động tác, nắm đấm thép lại dừng lại trên không, mang theo một lực lượng đáng sợ cứng đờ ở đó.
Điền Tang Tang giơ tay che miệng, sợ mình sẽ kêu thành tiếng. Cô ta thấy rõ người đàn ông tên Lục Hi kia đang dần suy sụp, cô ta sợ anh sẽ làm Thẩm Dĩnh bị thương mất…