Căn phòng này có vẻ rất lớn, Tuyết Chi lần mò đi được khoảng sáu, bảy mươi mét mới sờ được một cánh cửa khác ở đầu bên kia. Tuyết Chi nhẹ nhàng sờ cánh cửa gỗ, không có hoa văn, không có trang trí, chỉ là cửa bằng gỗ thật bình thường nhất. Cô đoán có lẽ không khác với cánh cửa gỗ màu đen hình tròn lúc trước là bao, sờ được tay cầm, cô lại vặn mở ra.
Cửa vừa mở ra, một ánh sáng chói mắt chiếu tới, Tuyết Chi lập tức nhắm chặt hai mắt, nhưng đôi mắt vẫn bị kích thích đến chảy nước mắt. Cô từ từ mở mắt ra, sau khi đủ thích ứng với ánh sáng mới nhìn rõ phong cảnh ngoài cửa.
Là một nhà kính trồng hoa rất lớn, tường bốn phía đều được làm từ gương cho nên hình thành ảo giác thị giác như đang ở trong biển hoa.
Tuyết Chi ngạc nhiên đi vào, rất nhiều loài hoa cô chưa thấy bao giờ, có loài hoa nụ đỏ giống như chuông đồng, nhành hoa lớn cỡ một cánh tay của người trưởng thành. Còn có loài hoa yêu cơ màu xanh lam lớn gấp đôi, đẹp hơn loại cô nhìn thấy ngoài cửa hàng hoa, ngay cả lá cũng giống như được tỉa tỉ mỉ, hình dáng lá rất đặc biệt.
Tuyết Chi ngẩng đầu, sững sờ nhìn những loài hoa có hình thù kỳ quái, không nghĩ ra làm sao có thể mang nhiều loại hoa đặc thù như vậy về tụ chung một phòng? Nếu chỉ dùng để thưởng thức thì trồn dưới lòng đất chẳng phải đáng tiếc sao?
Cô đi tiếp, chân giẫm lên bùn đất, rất xốp, không giống bùn đất cô giẫm lên trong rừng hôm qua. Màu sắc ở đây là màu nâu đỏ, hơn nữa màu sắc phân bố không đồng có, có nơi đẹp hơn, có nơi lại đậm hơn. Trong không khí có đủ loại hương thơm của hoa, mơ hồ còn có mùi máu tanh. Không giống mùi tanh của nước biển mà giống như… mùi máu tanh.
Tóm lại, mọi thứ ở đây đều cho cô cảm giác rất không thoải mái, lại nói không ra kỳ lạ ở đâu.
Tuyết Chi đến tới trước hoa loa kèn màu tím còn cao hơn cô nửa người, trợn mắt há mồm nhìn loài hoa loa kèn này, cho dù ở trong phim thì cô cũng không thấy bông hoa to như này! Hoa loa kèn màu tím dường như xấu hổ, vẫn luôn hơi rũ xuống giống như cô gái trẻ tuổi e thẹn, cánh hoa kiều diễm ướt át, nhuỵ hoa màu vàng toả ra hương thơm ngát mê người.
Nhìn nó lại không tự chủ được bị thu hút ánh nhìn.
Tuyết Chi tiến lên một bước, chậm rãi đưa tay muốn sờ vào bông hoa xinh đẹp quyến rũ này.
Tay cô đến gần cánh hoa từng chút, từng chút một…
Đúng lúc này, eo cô bị nắm chặt, lùi lại sau một bước lớn. Mà cùng lúc này, đoá hoa loa kèn tím vốn đang xinh đẹp nở rộ thì cánh hoa bỗng thu lại, thân hoa lập tức xuất hiện trạng thái vặn vẹo quái dị!
Tuyết Chi sợ hãi trừng lớn mắt, cực kỳ kinh ngạc nhìn nó từ thiếu nữ biến thành ma quỷ, hận không thể nghiền ép thứ trong người mình thành nước ép! Nếu như, nếu như cô chỉ chậm một giây thôi thì sẽ bị nó không chút lưu tình quấn vào trong! Chí ít sẽ xảy ra chuyện gì, cô vốn không dám tưởng tượng!
Cô đã quên người phía sau, chỉ trừng lớn đôi mắt phượng, ngơ ngác nhìn cánh hoa lại chậm rãi nở ra, kiều diễm mê người như lúc trước.
“Đây là hoa ăn thịt người biến dị, sẽ bài tiết ra một mùi hương mê huyễn, ngửi lâu sẽ sinh ra ảo giác, không kìm lòng được muốn đến gần nó. Sau đó sẽ bị nó quấn trọn, nhuỵ hoa có độ sôi axit lớn, không tới vài giây sẽ biến con người thành máu loãng rồi được nó hấp thu thành chất dinh dưỡng.”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng phía sau, Tuyết Chi sắc mặt tái nhợt quay đầu.
Lại là khuôn mặt mà cô không quen nhưng giọng nói này, dáng người này không khác người đàn ông hôm qua cô thấy ở bờ biển. Tuyết Chi gần như có thể kết luận, anh ta chính là người đàn ông hôm qua! Vì đôi mắt này vẫn mê hoặc, tà nịnh như vậy, phát ra ánh sáng cực kỳ giống hoa ăn thịt người vừa nãy.
Đẹp mà tràn đầy nguy hiểm trí amnjg.
“Anh…” Tuyết Chi bị hoa ăn thịt người doạ sợ, mãi mới phản ứng lại, nhìn anh ta chằm chằm, dần nhíu mày lại: “Mặt anh…”
Khuôn mặt trước mắt không phổ thông như hôm qua, có vài phần khí chất nhã nhặn, đặc biệt là nụ cười kia rất ôn hoà sẽ khiến người khác dần buông lỏng cảnh giác. Nhưng vẫn là một gương mặt nhìn qua thì sẽ quên ngay, dường như anh ta rất hưởng thụ sự phổ thông này. Nhưng vấn đề là, rõ ràng cùng một người, chỉ qua một đêm, sao lại có gương mặt khác rồi?
Rốt cuộc, đâu mới là khuôn mặt thật của anh ta? Hoặc là, đều không phải?
Người đàn ông tới gần cô hơn, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn bị hoảng sợ, anh ta cong khoé môi, giọng nói âm u kéo dài, như vừa khóc vừa nói: “Cô thích khuôn mặt thế nào? Chỉ cần cô nói, tôi đều cho cô.”
Tuyết Chi hoàn hồn, lòng run lên, lùi về sau một bước, sợ chạm phải hoa ăn thịt người lại lo lắng quay đầu nhìn nó. Bông hoa xinh đẹp đó đang hướng về phía cô ẩn ý đưa tình. Quay đầu lại, người đàn ông trước mặt cũng mỉm cười nhìn cô chăm chú.
Một người một hoa, đều không phải thứ gì lương thiện, lại cũng đều đẹp đến mê người.
Cảm giác đó rất kinh khủng.
Đột nhiên, Tuyết Chi đoán ra điều gì, nhìn anh ta nghi hoặc hỏi: “Trên mặt anh… đeo mặt nạ?”
Cô vẫn nhớ trước đây mới xem bộ phim “Đĩa trong đĩa phần 2”, anh Thanh dùng máy tính làm ra bộ da người, mặt nạ rồi đeo lên là hoàn toàn biến thành người khác! Mặc dù chỉ là kỹ thuật điện ảnh nhưng không loại bỏ khả năng ngoài đời thực cũng có kỹ thuật cao này!
Người đàn ông thấp giọng cười, tiếng cười đó lại khiến người khác sởn hết gai ốc, Tuyết Chi rùng mình. Anh ta đang cười nhưng cô lại không cảm nhận được ý cười, giống như mặt nạ lạnh lùng trên mặt anh ta, không có chút ý nghĩa nào. Dường như khuôn mặt anh ta che giấu sau lớp mặt nạ, đang lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Không mang theo độ ấm.
Tuyết Chi có loại xúc động, dù cô cũng biết như vậy rất nguy hiểm nhưng vẫn không nhịn được muốn nhìn thấy khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ kia.
Rốt cuộc có dáng vẻ thế nào?
Người đàn ông nâng tay lên, tay anh ta rất đẹp, trắng ngõn thon dài. Tay Tiêu Chí Khiêm đã đủ đẹp rồi, đốt ngón tay đều đều, nhìn có vẻ lại vô cùng có lực. Mà anh ta không hề kém hơn Tiêu Chí Khiêm chút nào, khi đặt lên trên mặt giống như đang vuốt ve khuôn mặt người yêu, rất lưu luyến, rất dịu dàng. Tuyết Nhi nhìn mà thấy tê cả da đầu.
Làm ơn, đó là mặt của chính anh đó có được không?!
“Tôi có thể có bất kỳ khuôn mặt nào mà cô muốn, chỉ cần cô nói, tôi thậm chí có thể biến thành người đó.” Anh ta cười như không cười nói, đôi mắt sáng biến hoá kỳ lạ, đôi mắt đó nhìn cô chăm chú, bất cứ lúc nào cũng có thể lột dạ nuốt sống cô vậy.
Tuyết Chi đương nhiên nghe ra được ý tại ngôn ngoại của anh ta, nói như vậy, người tối qua cô nhìn thấy không phải Tiêu Chí Khiêm thật sự mà là anh ta nguỵ trang thành sao? Nhưng bộ phim hoạt hình “Tom và Jerry” phải giải thích thế nào? Anh ta thật sự hiểu Tiêu Chí Khiêm đến mức độ này sao?
Đột nhiên, cô hơi mất mát, đáy lòng bị đục ra một lỗ hổng nhỏ, khi gió lạnh thổi tới sẽ khiến đáy lòng cô rét lạnh.
Thì ra, Tiêu Chí Khiêm không ở đây.
Cũng tốt, anh không ở đây cũng bớt được nguy hiểm. Tâm lý người đàn ông này thực sự quá u ám, chưa biết chừng còn nghĩ ra cách gì để giày vò họ nữa! Nghĩ như vậy, cô thở phào một hơi, nếu bị bắt rồi thì yên ổn mà ở thôi, vẫn là làm rõ tình huống trước mắt quan trọng hơn.
Nghĩ xong, Tuyết Chi lại nhìn anh ta một lần nữa, chọn vấn đề không quan trọng rồi hỏi: “Những loài hoa này đều do anh trồng à?”
Người đàn ông nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt thương tiếc đảo quanh phòng hoa rộng lớn, trên tấm gương bốn phía đều phản chiếu từng tầng từng tầng hoa giống như ống kính vạn hoa, càng giống như nơi tụ hội nối chân thực và hư ảo với nhau, mà anh ta chính là chúa tể.
“Bọn chúng rất cô đơn nên tôi tập hợp chúng lại, cũng coi như làm bạn.”
Tuyết Chi nhíu mày thật chặt, đây được coi là lý do gì? Những loài hoa này đáng sợ như vậy, chỉ có người thật sự biến thái mới muốn nuôi chúng!
Cô quay đầu, lơ đãng đi vào vài bước: “Chúng đẹp như vậy, anh nuôi chúng bằng cách nào vậy?” Cô chỉ thuận miệng hỏi muốn phân tán sự chú ý của anh ta mà thôi, không chừng có thể moi được tin tức gì có lợi hơn.
Anh ta cười, trong nụ cười có chút phấn khởi: “Người.”
Bước chân Tuyết Chi dừng lại, nghe thấy câu trả lời của anh ta, ý lạnh từ xương cột xông thẳng lên đỉnh đầu, da đầu cô run lên.
Cô cứng ngắc quay người, đôi mắt phượng loé lên ánh sáng khó tin: “Anh nói… người? Người sống sờ sờ sao?!”
Anh ta gật đầu: “Đây là chất dinh dưỡng tốt nhất, tôi luôn thích mà chúng cũng rất thích, cô thấy đấy, chúng đẹp biết bao, kiều diễm biết bao~”
Tuyết Chi phút chốc cảm thấy bùn đất dưới chân biến thành dòng sông máu tanh, cô giẫm lên trên, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị vô số bàn tay khô gày kéo xuống, cô hận không thể lập tức rời khỏi nơi này!
Chẳng trách, bùn ở đây lại màu nâu đỏ, hơn nữa màu sắc phân bố không đồng đều, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh. Thì ra, anh ta lại dùng cách tàn nhẫn mà biến thái như vậy để chăm hoa!
Nhìn đôi mắt hơi hoảng sợ của cô, người đàn ông cười, đôi mắt đẹp gợi lên làn sóng lăn tăn, giọng nói càng thấp và dịu dàng hơn: “Tôi sẽ không dùng cô.” Dường như ở đây cô có giá trị cao hơn, quan trọng hơn những loài hoa bảo bối của anh ta nhiều!
Tuyết Chi cắn môi, anh ta nói như vậy, cô chẳng những không cảm thấy giải thoát chút nào mà ngược lại còn càng kinh khủng hơn. Cô hít sâu một hơi, quyết định hỏi rõ chuyện này, cho dù có một ngày cô thật sự bị hoa ăn thì cũng phải nhớ người hại cô là ai!
Nhìn anh ta chằm chằm, cô hỏi từng chữ: “Anh là ai?”
Người đàn ông chớp mắt, tiến lên một bước, tới rất gần cô mà Tuyết Chi cũng không trốn tránh, bình tĩnh nhìn anh ta chăm chú. Anh ta khẽ cười, đôi mắt đẹp không ngừng phát ra ánh sáng lộng lẫy mê người: “Đây là cánh cửa Địa ngục, còn tôi, là người hầu của Satan.”
Anh ta cười trầm thấp, quấn lọn tóc của cô trong một ngón tay, nhìn ngón tay trắng nõn của anh ta, Tuyết Chi cảm thấy giống như bị rắn độc quấn lấy. Cô quả quyết rút tóc mỉnh ra, cảnh giác trừng mắt nhìn anh ta.
Anh ta không để ý, tới gần cô hơn, không mang theo chút trêu đùa nào, mà mở to đôi mắt dần gợn lên sương mù, muốn tới gần cô.
Tiếp xúc đến ánh mắt anh ta, Tuyết Chi bỗng chấn động.
Là vì ánh mắt anh ta có vài phần giống mắt Tiêu Chí Khiêm sao? Vì sao cô lại cảm thấy quen thuộc đến thế?
Dường như… đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Lẩm bẩm, cô hỏi: “Nói cho tôi, rốt cuộc anh là ai?” Một giây trước sợ hãi, một giây sau lại mê hoặc, Tuyết Chi rất ghét cảm giác không phân biệt rõ này, nó khiến cô mất đi phán đoán.