CHƯƠNG 578
Cô nâng má lên, bật cười thành tiếng: “Vậy sợ là đến lượt anh phải thất vọng rồi.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, đưa tay ra vuốt ve mặt cô, véo một cái lên má cô: “Cái đồ miệng một đằng tâm một nẻo.”
Cô không nói, anh cũng không gấp. Về trái tim của cô, sau này anh vẫn còn cơ hội bí mật dò xét.
Anh không thích ăn hamburger, đối với tất cả những thứ chiên rán anh đều không có hứng thú. Khẩu vị của Tưởng Cầm rất tốt, lúc còn muốn ăn cả phần của anh, đã bị Mộ Dung Hoành Nghị đánh vào tay một cái: “Một phần đã là giới hạn của em rồi.”
Nuông chiều cũng có giới hạn, anh sẽ không lấy sức khỏe của cô ra làm trò đùa.
Tưởng Cầm không nỡ rút tay lại, “ồ” một tiếng. Nghe ra sự thất vọng của cô, Mộ Dung Hoành Nghị bật cười: “Lát nữa sẽ đưa em đi ăn món khác nhé.”
Đúng lúc này, một tiếng chào hỏi mang theo sự ngạc nhiên vang lên: “Tổng giám đốc?”
Hai người ngẩng đầu lên, Mộ Dung Hoành Nghị không thể nhìn được, dựa vào giọng nói mà phán đoán, có chút quen tai, nhưng chắc chắn không đạt đến trình độ có thể đoán được là ai. Gọi anh là Tổng giám đốc, có lẽ là nhân viên của công ty.
Anh hướng về phía cô ta, gật đầu, đối phương vô cùng ngạc nhiên nói: “Không ngờ, ngài cũng đến đây ăn!” Đường đường là Tổng giám đốc của Tưởng thị, lại đi ăn KFC, nhìn thế nào cũng cảm thấy cảnh tượng nào cũng không đúng.
“Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tồi.” Mộ Dung Hoành Nghị bình tĩnh như cũ.
“Vậy ngài cứ ăn thong thả, tôi ở bên kia còn có bạn, tôi không làm phiền ngài nữa.”
Người vừa đến trước khi đi còn liếc nhìn Tưởng Cầm mấy lần, sau khi ngồi xuống, lại thì thầm với mấy người bạn của mình. Tưởng Cầm không quan tâm, người khác thích nói gì là tự do của họ, đã lựa chọn đi ra ngoài cùng với Mộ Dung Hoành Nghị, chuyện này chắc chắn sẽ không tránh khỏi.
“Đi thôi.” Anh đứng dậy, nắm lấy tay cô, Tưởng Cầm cẩn thận đỡ anh, cố gắng tránh những nơi đông người.
Anh nắm rất chặt, lúc đi ra ngoài, cả đường đi vẫn nắm chặt lấy tay cô. Tưởng Cầm liếc nhìn góc nghiêng của anh, nhỏ tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên dừng lại, nói: “Kết hôn đi.”
“Cái gì?” Tưởng Cầm cho là mình nghe nhầm.
Anh quay đầu lại, từng từ từng chữ lặp lại một lần nữa: “Anh nói, chúng ta kết hôn đi.”
Tưởng Cầm đột nhiên bị dọa sợ đến mức buông tay anh ra, lùi về sau mấy bước: “Mộ Dung Hoành Nghị, anh đang nói đùa đúng không?”
Kết hôn?
Anh và cô sao?
Ở bên nhau như thế này, đối với Tưởng Cầm mà nói, đã là hạnh phúc mà mình trộm được sau cơn tê liệt rồi! Cô là ai? Cô là kẻ đã tông chết mẹ anh! Là kẻ thù mà anh sẽ hận cả đời này! Hai chữ thiêng liêng như vậy sao có thể rơi xuống đầu cô chứ?
Mộ Dung Hoành Nghị lại nói một cách rất chắc chắn: “Anh không muốn con của anh ra đời một cách không rõ ràng, anh muốn cho nó một gia đình danh chính ngôn thuận, cho nó một người ba một người mẹ!”
“Mộ Dung Hoành Nghị chắc chắn anh không hiểu rõ về tình hình…”
Anh ngắt lời Tưởng Cầm, nghiêm túc nói: “Anh chưa từng tỉnh táo như bây giờ, lời anh nói cũng rất rõ ràng, anh có thể cho em thời gian để suy nghĩ, một tuần, đủ rồi chứ.”
Đầu Tưởng Cầm trống rỗng, không kịp suy nghĩ, không kịp phản ứng lại. Vấn đề giữa anh và cô, căn bản không phải là suy nghĩ bao lâu thời gian là có kết quả.