Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 574

Dương Vịnh Hy không có phản ứng nào, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi mím chặt lại.

Y tá hỏi lại một lần nữa, vẫn không có phản ứng, Dương Chiến trực tiếp đẩy cửa ra bước vào, ra hiệu cho y tá rời đi, ông ta chậm rãi đi tới: “Vịnh Hy…”

Dương Vịnh Hy vẫn không có phản ứng, Dương Chiến nhíu chặt lông mày, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cháu gái mình, trong lòng của ông ta khó chịu giống như là dao cắt, gương mặt lại lạnh lùng hơn mấy phần.

Đưa tay đặt lên trên vai của Dương Vịnh Hy, giọng nói bình tĩnh: “Vịnh Hy, ông nội sẽ cho cháu một câu trả lời thỏa đáng.” Quay người lại cũng không hề quay đầu mà đi ngay.

Đi đến cửa, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của con trai, Dương Chiến trách móc: “Còn có tâm tư để khóc nữa hả? Không bằng nghĩ đến chuyện lấy lại công bằng cho con gái con đi.”

Tính tình của Dương Y hơi ôn hòa, bị ba răng dạy cũng chỉ cúi đầu xuống nói: “Có thể như thế nào nữa chứ, lúc trước cũng là do chúng ta sau khi nghe thấy mắt của Mộ Dung bị mù, chủ động đưa ra đề nghị hủy hôn, ai mà biết rằng Vịnh Hy lại…”

Dương Chiến bước lên một bước đột nhiên đưa tay tát một cái, đánh cho cả người của Dương Y đều ngơ ngác: “Ba…”

“Tại sao Dương Chiến này lại có đứa con trai giống như con vậy chứ! Con còn không bằng đứa con gái của mình, ít nhất là con bé có cái gan lái xe đụng người ta. Ba nói cho con biết, ba chỉ có một đứa cháu gái này thôi, nó ức hiếp người khác ba không xen vào, nếu như ai dám làm chuyện có lỗi với nó thì ba sẽ hủy hoại cả xương cốt của người đó. Cháu gái của ta không hạnh phúc, ai cũng đừng nghĩ là mình tốt hơn!”

Dương Y lại cúi đầu xuống không lên tiếng, dù rằng ông ta có hơi phản đối cách giáo dục của ba, nhưng mà thực chất là Dương Y vẫn rất e ngại uy quyền của ba.

Dương Chiến xoay người lại, ổn trọng đi về phía trước, Dương Y cũng đi theo.

Dù là Mộ Dung Hoành Nghị không nói ra khỏi miệng, nhưng mà Tưởng Cầm biết là ở nhà họ Tưởng anh cảm thấy rất khó chịu, cho nên cô chủ động đưa ra yêu cầu trở về Ngọa Long Các. Sau khi kiểm tra thai kỳ xong, ngày nào chị Ngọc cũng đổi món bồi bổ cho cô, còn nhất định phải nhìn chằm chằm cô ăn hết mới chịu được.

“Chị Ngọc, tôi thật sự ăn không nổi nữa đâu.” Tưởng Cầm đau khổ nói.

“Vậy thì không được!” Chị ngọc nói năng hùng hồn: “Cậu chủ đã dặn dò rồi, cô quá gầy, cô mau chóng ăn cho béo lên một chút mới được.”

Tưởng Cầm bất đắc dĩ, kiên trì uống hết chén canh.

Hơn 3h chiều, Mộ Dung Hoành Nghị từ công ty trở về, vừa đi vào đến cửa đã hỏi: “Có nghe lời của chị Ngọc không, ăn nhiều một chút?”

Chị Ngọc cười: “Cô chủ, cô xem đi, tôi nói không sai chứ.”

Tưởng Cầm đứng lên, đi qua đỡ Mộ Dung Hoành Nghị đến phòng khách: “Đứng nói không cảm thấy đau sao, anh thử mỗi ngày ăn nhiều như vậy xem, không khó chịu mới lạ ấy!”

Mộ Dung Hoành Nghị không cho là như vậy: “Nếu như anh có thể mang thai, anh sẽ thử.”

Tưởng Cầm không còn gì để nói, nhân cơ hội véo eo anh một cái, Mộ Dung Hoành Nghị cười, quay người ôm lấy cô, bàn tay to lớn đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve 2 cái, đầy ẩn ý nói: “Nếu như có thể nuôi tiểu Mộ Dung khỏe mạnh, anh sẽ khen thưởng cho em.”

Tưởng Cầm dựa vào vai anh, bộ dạng uể oải hỏi: “Thưởng cho em cái gì?”

Anh cười: “Trước tiên phải giữ bí mật.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK