“Em thích đáp án nào?”
Vy Hiên quay mặt lại: “Đây không phải là phỏng vấn tôi, nên câu trả lời của tôi không quan trọng”
Bỗng nhiên, trước mặt xuất hiện một luồng hơi thở, cô ngoảnh lại thì nhìn thấy cặp mắt của anh, sâu thăm thẳm nhưng đường hầm dẫn lối với thế giới bên kia. Cô sững sờ, cô muốn đưa tay đẩy anh ra nhưng anh đã nhanh chóng lùi về sau một bước. Anh thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Tương lai em sẽ làm vợ, không hỏi em thì hỏi ai?”
Vy Hiên bị lời nói của anh làm cho sững sờ, tại chỗ, sau đó trả lời, giọng nói như hờn dỗi: “Tất nhiên là sẽ chọn gia đình rồi!”
“Vậy thì tôi chọn gia đình”
Câu trả lời của anh chẳng có chút thành ý nào.
Câu hỏi tiếp theo khiến Vy Hiên không thể không nghi ngờ rằng chị Trương đang cố ý!
“Mẫu người lí tưởng của anh là gì?”
“Vợ tương lai của tôi”
“Sau này sinh con anh thích con trai hay con gái?”
“Chỉ cần là con của tôi là được”
“Sau này dự định sinh mấy đứa”
“Cố gắng hết sức”
Vy Hiên cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của bản thân ổn định, nhưng tư thế cầm bút của cô thì cứng ngắc, vẻ mặt cũng vô cùng ngượng ngập đờ đẫn. Cô giống như phóng viên báo lá cải, mà người đàn ông đối diện cô lại hết sức phối hợp, điều này khiến cô thực sự muốn bỏ dở giữa chừng.
Buổi phỏng vấn khó khăn lắm mới kết thúc.
“Tiếp theo chúng ta chụp thêm hai tấm ảnh nữa là xong” Vy Hiên cầm lấy máy ảnh: “Nếu như anh cảm thấy trong phòng không đủ ánh sáng thì đứng ở bên cạnh cửa sổ là được”
Thấy cô cầm máy ảnh một cách lúng túng, Liên Cẩn Hành bước tới, trực tiếp cầm lấy máy ảnh, quan sát tiêu cự, chọn cảnh, sau đó cài đặt cảm quang và khe hở, điều chỉnh tiêu cự. Sau khi đã chỉnh xong, anh đưa máy ảnh cho cô, anh tự chọn cho mình vị trí đứng, một tay cho vào trong túi quần, một tay tùy tiện đặt lên trên cửa sổ “Chụp đi”. Giọng nói có phần mất kiên nhẫn.
Vy Hiên biết, anh rất ít khi tiếp nhận phỏng vấn, ảnh chụp thì lại càng hiếm hơn. Cô cứng ngắc giơ tay lên. Qua ống kính camera, cô thấy anh đứng trước cửa sổ, ngược sáng, thân ảnh hiện lên trên khe hở camera, áo sơmi trắng cũng vì thế mà trở nên rực rỡ hơn. Tuy nhiên, gò má anh lại hơi mờ, chỉ có thể nhìn thấy được ánh mắt anh ánh lên vẻ cô độc lạnh lẽo. Tất cả những điều đó hiện lên trên ống kính một cách rõ ràng.
Tay Vy Hiên bỗng dưng run rẩy, mà đúng lúc này giọng nói trong trẻo của anh vang lên: “Tất cả những gì mà em cần làm bây giờ là mau chóng ấn nút chụp”
Vy Hiên làm theo những gì mà anh nói, ấn nút chụp lại. Giây tiếp theo, anh là tinh linh sống động duy nhất xuất hiện trong tấm ảnh của cô.
Vy Hiên cúi đầu cất máy ảnh đi, sau đó chỉnh sửa lại tài liệu. Tóc cô vẫn chưa được buộc lại, có vài sợi tóc rơi xuống, cọ lên má cô.
Mà anh thì đang đứng ở phía đối diện, mọi chuyển động, cử chỉ trong mắt anh đều giống như một bộ phim điện ảnh đen trắng thời xưa, nhẹ nhàng uyển chuyển.
Sau khi thu dọn mọi thứ xong xuôi, cô ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Cảm ơn, cảm ơn anh đã hợp tác với tôi để hoàn thành buổi phỏng vấn này”
Anh rũ mắt: “Thế thì mời tôi ăn một bữa là được rồi”
“Được thôi” Mời anh ta ăn một bữa cũng là điều nên làm.
Anh trực tiếp đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn ăn đồ em nấu”
Vy Hiên im lặng vài giây rồi gật đầu: “ Khi nào thì anh rảnh?”
Đúng lúc đó, Tiểu Tần gõ cửa rồi bước vào: “Tổng giám đốc, cuộc họp sắp bắt đầu rồi ạ”
Anh “ừm” một tiếng, quay người bước ra phía cửa: “Trưa mai mang cơm đến chỗ tôi”
“Được”
Cửa đóng lại, Liên Cẩn Hành bước về phía phòng họp, Tiểu Tần khi nãy thấy sắc mặt anh có vẻ thoải mái hơn một chút, khóe miệng cũng khẽ cong lên.
Anh ta nghĩ, cô Phạm có sức hút lớn thật đấy!
Tan làm, Vy Hiên về nhà, cô có ghé siêu thị mua chút đồ, dù sao cũng phải chuẩn bị một bữa thịnh soạn mới có thành ý. Mấy ngày nay Tuyết Chi vẫn thường ghé chỗ cô. Hai người họ tan làm liền tiện đường ghé siêu thị luôn.
“Cậu mua nhiều như vậy làm gì? Có ăn hết được không đấy?”
“Mình đã đồng ý với Liên Cẩn Hành là mai sẽ mang bữa trưa đến cho anh ta”
Tuyết Chi ngạc nhiên nhìn cô: “Vy Hiên, được đấy! Cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi!”
Vy Hiên trợn mắt nhìn cô: “Thông suốt cái gì! Anh ta giúp mình hoàn thành chuyên đề phóng sự nhân vật, mình làm vậy cũng là để cảm ơn anh ta”
“Phóng sự chuyên đề? Cậu đang đùa đúng không?” Tuyết Chi thẳng thắn: “Tòa soạn nhỏ như vậy mà cũng có phóng sự chuyên đề cơ đấy? Lại còn là nhân vật cỡ bự như Liên Cẩn Hành? Nếu như Liên Cẩn Hành không nhìn trúng cậu thì còn lâu mới để cho bọn họ chim chuột được gì!”
Vy Hiên cũng không phản đối điều này, vừa chọn rau củ vừa nói: “Mình biết là anh ta đã giúp mình rất nhiều, vì thế nên mới áy náy”
Tuyết Chi trêu đùa: “Vậy thì cậu chỉ cần lấy thân báo đáp là được rồi!”
“Mình với Liên Cẩn Hành không có khả năng đâu” Vy Hiên không thèm để tâm để lời nói của cô, tiếp tục chọn đồ ăn.
“Đừng có nói năng dứt khoát như thế chứ, trên đời này làm gì có chuyện gì là không thể đâu!” Tuyết Chi đẩy xe đồ, nói: “Đến việc cậu và Tập Lăng Vũ ở bên nhau còn có thể xảy ra được thì có chuyện gì là không thể?”
Vy Hiên không quan tâm đến cô, khi ngẩng đầu lên liền trông thấy trước mắt mình xuất hiện một cô gái cáo ráo thanh thuần đang đứng chọn đồ. Đằng sau cô là một chàng trai đội mũ đang dựa sát lại gần, anh ta cũng cúi đầu quan sát, có vẻ như không mấy chú tâm, sau đó ngẩng đầu rời đi.
Tuyết Chi thấy Vy Hiên đứng nguyên tại chỗ nhìn phía trước, sau đó cô cũng cúi đầu theo: “Nhìn gì vậy?”
Vy Hiên chớp chớp mắt: “Không có gì”
Cô xoay người rời đi, nhưng vừa đi được hai bước, cô lại đứng lại, lông mày khẽ nhói, dứt khoát quay lại chỗ cô gái vừa nãy.
“Này. Vy Hiên?” Tuyết Chi khó hiểu đuổi theo cô, lại thấy Vy Hiên vỗ nhẹ vai cô gái kia rồi nói gì đó, chỉ thấy cô ta nhảy dựng lên rồi vội vàng rời đi.
“Vy Hiên, sao vây?”
Vy Hiên quay đầu lại: “Vừa nãy có một tên trộm, hắn ta bỏ đồ ăn cắp được vào túi của cô gái kia, mình chỉ muốn nhắc nhở cô ấy một chút”
Tuyết Chi bĩu môi: “Chuyện này quá phổ biến rồi, giấu đồ ăn trộm được ở chỗ người khác rồi để người ta mang đi chỗ khác tẩu táng, sau đó lại trộm lại, anh ta sẽ không mạo hiểm thế đâu. Cơ mà sao cậu biết chắc được là hai người đó không phải đồng bọn?”
Vy Hiên nhẹ nhàng nói: “Mình từng gặp cô ấy rồi nên có chút ấn tượng, cô ấy rất tốt”
Tuyết Chi cũng không hỏi gì thêm nữa, hai người thanh toán tiền, khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa liền thấy có người đuổi theo: “Khoan đã…”
Vy Hiên quay người lại liền trông thấy cô gái lúc nãy, cô ấy thở hổn hển, cười cười nói Vy Hiên: “Cảm ơn cô vì chuyện ban nãy”
Vy Hiên cũng cười đáp: “Không có gì, sau này ở nơi đông người thì nên cẩn thận một chút” Sau đó cô vô tình thấy trên áo cô gái này có gắn huy hiệu liền nhướng mày hỏi: “Cô là học sinh của học viện âm nhạc Hạc Linh sao?”
“Đúng vậy!” Cô gái tự giới thiệu: “Tôi là Nhiếp Vịnh Nhi, là sinh viên năm ba chuyên ngành cello ở học viện âm nhạc Hạc Linh”
Có gì đó khác thường xẹt qua đáy mắt Vy Hiên: “Hóa ra là sinh viên ngành cello…” Giọng cô rất nhỏ, không đoán ra được tâm trạng, nhưng Tuyết Chi biết, cô đang đè nén tổn thương trong lòng.
“Vy Hiên, chúng ta mau về thôi” Tuyết Chi thúc giục cô, Vy Hiên gật đầu, không kìm được mà quay đầu lại nhìn Nhiếp Vịnh Nhi mấy lần rồi rời đi, nhếch môi mỉm cười: “Thanh âm của cello là điều vô cùng đẹp đẽ, cố gắng lên”
Nhiếp Vịnh Nhi nghe thấy liền trở nên vui vẻ: “Cô cũng nghĩ như vậy sao? Tôi cũng cảm thấy trong tất cả các nhạc cụ, cello giống như một quý ông lịch lãm, mang trên mình một thanh âm trầm ấm lại quyến rũ! Vậy nên, nó thật sự như có ma thuật vậy! Cô cũng biết chơi cello sao?”
Tuyết Chi không muốn để cô nói thêm gì nữa, mỉm cười qua loa: “Vậy thì cố gắng học cho tốt mấy môn phép thuật ở trường pháp thuật Hogwarts đi nhé!” Cô ngẩng đầu nói: “Vy Hiên, chúng ta đi thôi!”
Vy Hiên bị Tuyết Chi kéo đi, cô quay đầu cười với Nhiếp Vịnh Nhi.
Nhưng chưa đi được mấy bước liền thấy cô gái kia hét lên thật to: “Tôi sẽ cố gắng! Cho dù có khó khăn gì cũng không từ bỏ đâu!” Những lời này như để đáp lại cô, lại vừa giống như hứa hẹn với chính bản thân mình.
Trái tim đầy nhiệt huyết đầy dũng khí dám nghĩ dám làm của Nhiếp Vịnh Nhi khiến Vy Hiên nhớ lại một vài chuyện đã qua – những câu chuyện về cello, về cha cô, về Giáng sinh năm đó.
Ngày hôm sau, Vy Hiên xin nghỉ nửa ngày, cố ý chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn, sau đó gọi taxi đến công ty Hoàn Vũ. Cô còn đặc biệt chuẩn bị giỏ đựng đồ ăn dã ngoại. Khi cô vừa đến nơi cũng là lúc đến giờ ăn trưa.
Tiểu Tần trông thấy cô liền bước tới tiếp đón: “Nặng như vậy sao? Sao cô không gọi điện thoại trước để tôi xuống đón?”
“Không sao, cũng không nặng lắm” Vy Hiên bề ngoài nói vậy nhưng sống mũi lại âm thầm đổ mồ hôi.
“Tổng giám đốc đang ở trong văn phòng, để tôi đưa cô đi”
“Cảm ơn”
Tiểu Tần gõ cửa, một âm thanh trầm thấp vọng lại từ bên trong, anh ta đẩy cửa bước vào, tiện tay đặt giỏ đồ ăn lên bàn: “Tổng giám đốc, cô Phạm đến rồi”
Liên Cẩn Hành nghe thấy liền ngẩng đầu lên, điều chỉnh lại cơ thể, sau đó ngồi ở đó đợi cô bước lên. Tiểu Tần biết ý, không quấy rầy thế giới của hai người họ liền nhẹ nhàng rời đi.
Vy Hiên bày biện toàn bộ đồ trong giỏ ra ngoài, đồ ăn chiếm gần hết diện tích bàn làm việc của anh.
Liên Cẩn Hành chống cằm ngồi phía đối diện, nhìn cô chuẩn bị đồ rồi đặt đũa lên phía trước.
Đều là những món ăn bình thường nhưng cô lại bỏ ra rất nhiều tâm huyết để phối hợp màu sắc các món ăn sao cho đẹp mắt, khiến cho người ta có cảm giác ngon miệng. Anh cầm lấy đũa, không nói tiếng nào liền bắt đầu ăn.
Vy Hiên nhìn anh, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của đôi đũa, quan tâm hỏi: “Ăn ngon không?”
Anh ngước mắt lên: “Em cũng muốn ăn sao?”
Vy Hiên: “…”
Cô dứt khoát không trả lời, lẳng lặng đứng đó đợi anh ăn xong rồi sau đó sẽ thu dọn đồ đạc rời đi.
Liên Cẩn Hành ăn rất chậm, cứ chốc lát lại có điện thoại gọi tới. Vy Hiên ngồi trên ghế, ánh nắng hắt lên người cô đem lại cảm giác vô cùng ấm áp, mí mắt nặng trĩu liền ngáp vài cái.
Dần dần, thời gian nghỉ trưa qua đi, giờ làm việc bắt đầu, mọi người đều quay trở lại tiếp tục làm việc, văn phòng khôi phục lại trạng thái nhộn nhịp.
Tiểu Tần gõ cửa bước vào liền trông thấy tổng giám đốc đang dọn dẹp một loạt thức ăn trên bàn, anh ta khẽ lặng người, sau đó bước tới: “Tổng giám đốc…”
Liên Cẩn Hành ngẩng đầu lên, cau mày nhìn anh ta, lúc ấy Tiểu Tần mới phát hiện ra, Vy Hiên đang nằm ngủ trên ghế, ngay lập tức bèn hạ giọng: “Bên học viện âm nhạc vừa mới gọi điện xác nhận, ba giờ chiều nay có được không ạ?”
Liên Cẩn Hành nhìn đồng hồ sau đó gật đầu.
Tiểu Tần lui ra ngoài, nhưng lại bị anh gọi lại.
Liên Cẩn Hành để hộp đựng thức ăn vào trong giỏ, xách nó lên rồi đưa cho anh ta: “Mang nó đi rửa đi”
Tiểu Tần đơ người, trước giờ anh ta chưa từng bị sai làm công việc như thế này.
Liên Cẩn Hành cau mày: “Không nghe thấy à?”
“Vâng… vâng! Nghe rõ rồi ạ!” Tiểu Tần nhanh chóng mang những đồ vật trong tay kẹp vào nách rồi ngoan ngoãn đem đến phòng trà rửa sạch sẽ.
Danh Sách Chương: