CHƯƠNG 553
Anh ta thật sự buồn bực đến không chịu được, anh ta cũng đã cố gắng tìm lối thoát cho tổng giám đốc rồi, sao anh lại còn muốn kiêu ngạo ở trên không bước xuống chứ?
Ngoài cửa, Tưởng Cầm nghe thấy rõ ràng, cô tức giận đẩy cửa ra, trừng mắt nhìn anh, lại chuyển tầm mắt nhìn vào Cao dương: “Cao Dương, mời vào.
Nói xong, quay đầu cất bước rời đi.
Cảm thấy bên cạnh nổi lên ý lạnh, rõ ràng nhằm vào chính mình, cái trán Cao Dương cũng dần đổ mồ hôi lạnh. Anh lúng túng nở nụ cười, cố ý lớn tiếng nói: “Tôi đây vào với tổng giám đốc vậy.”
Tưởng Cầm không đáp, nhưng vẫn nấu nước, chuẩn bị hai chén trà.
Cao Dương đưa trà đến trước mặt Mộ Dung Hoành Nghị, cố ý nói: “Đây là cô Tưởng cho ngài.”
Mộ Dung Hoành Nghị do dự, vẫn là nhận lấy, chậm rãi đưa đến bên môi.
Lá trà bình thường, uống hết lại có một vị đắng chát khác.
Buông chén ra, anh nghiêng tai lắng nghe, cô hình như đang dọn phòng, không khỏi nhíu mày, kêu một tiếng: “Cao Dương.”
Cao Dương lập tức hiểu ý, đứng dậy, cởi áo khoác, xắn tay áo lên: “Cô Tưởng để tôi làm đi.”
“Không cần, tôi có thể tự làm, sắp xong rồi..”
“Để tôi làm cho.”
Cao Dương cố ý, Tưởng Cầm đành phải thôi.
Quay đầu nhìn qua Mộ Dung Hoành Nghị, cô ngược lại rất muốn xem anh như không tồn tại, nhưng anh cứ bình thản ung dung ngồi ở đó, khí tràng mạnh mẽ đến mức muốn xem nhẹ cũng khó.
Cô cau mày, cứng rắn dời tầm mắt đi, ngồi xuống ghế cách xa anh nhất.
Hai người cứ như vậy âm thầm ngồi ở đó, Mộ Dung Hoành Nghị không nói lời nào, Tưởng Cầm cũng không mở miệng, Cao Dương chỉ cảm thấy cả người khó chịu.
Cuối cùng, thức ăn ngoài cũng đến, anh ta nhẹ nhàng thở ra, mượn cơ hội này để náo động lên.
“Tổng giám đốc, cô Tưởng, đến dùng cơm đi.”
“Đi ăn cơm.” Anh ăn cơm, trong giọng nói lộ ra sự cố chấp.
Tưởng Cầm hơi nhíu mày, muốn nói không cần, lại nhìn thấy Cao Dương đang cố gắng khoát khoát tay với mình. Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng không nói gì, im lặng đứng dậy, đi đến trước bàn cơm ngồi xuống.
Cô nghĩ, nếu ăn một bữa cơm, có thể chấm dứt thời gian ở chung xấu hổ khó chịu như vậy, có cái gì không được?
Thức ăn rất phong phú, Cao Dương còn cố ý gọi canh gà, Tưởng Cầm chỉ là buồn bực ăn, có chút ăn không biết ngon.
Lúc này, có người gõ cửa.
Tưởng Cầm muốn đứng dậy mở cửa, Cao Dương lập tức nói: “Tôi đi cho.”
Mở cửa ra nhìn, đúng là Tưởng Xuân.
Tưởng Cầm không ngờ cô sẽ đến, có chút bất ngờ, mà Tưởng Xuân cũng sửng sốt.
“Tưởng Xuân, vào đi.” Tưởng Cầm nhàn nhạt mời cô.
Từ lần đó cô ta phá hỏng giày dự thi của Tưởng Cầm, quan hệ giữa hai người, không trở về trước kia được nữa. Nhưng thân thích dù sao cũng là thân thích. Tưởng Xuân nói thế nào cũng là họ Tưởng, Tưởng Cầm cũng không đến mức thật sự không nhận cô ta.
Tưởng Xuân vẻ mặt phức tạp đi vào, đứng trong phòng khách nhỏ hẹp, có vẻ có chút luống cuống. Vẫn là Tưởng Cầm mở miệng nói trước: “Đã trễ thế này, em tìm chị có việc gì?”