CHƯƠNG 502
Lời này rõ ràng là châm chọc, có lẽ không khí quá hài hòa nên hoàn toàn không nghe ra được, ngược lại giống như đang trêu chọc.
“Không giống nhau.” Cô thành thật trả lời.
Trước đó anh dùng mọi cách ép buộc cô, cô chỉ có thể đưa ra vô số lý do chấp nhận. Nhưng lần này lại khác, anh lơ đãng lộ vẻ dịu dàng sẽ làm cho cô hỗn loạn. Một khi cô hiểu sai ý, bày tỏ tình cảm sai thì sẽ trở thành một trò cười, cô luôn sợ hãi điều đó.
“Có gì không giống nhau? Đàn ông và phụ nữ ở bên nhau đơn giản là vì chuyện đó.” Anh ngả ngớn nói: “Nói chuyện yêu đương chỉ là giai đoạn an ủi, khởi động lâu hơn một chút mà thôi. Cho nên, đừng mong chờ điều gì cả, cứ thản nhiên tiếp nhận là được.”
“Lại là mấy lý lẽ vớ vẩn.” Tưởng Cầm không muốn nhiều lời, nóng lòng muốn rời đi, nhưng anh không cho, vẫn nắm chặt tay cô. Lúc cô định thoát ra thì anh đột nhiên dùng sức kéo cô đến bên cạnh mình, vòng tay ra ôm chặt cô vào lòng.
Tưởng Cầm cảm giác được anh dán sát vào lưng mình thì không dám giãy giụa, sợ đụng vào chân anh bị thương.
“Thả lỏng một chút.” Anh lẩm bẩm nói, đầu đặt ở vai cô ngửi mùi hương sữa tắm của cô.
Trên người anh nóng bỏng thiêu đốt da cô, Tưởng Cầm càng thêm lo lắng muốn di chuyện ra một chút, kéo khoảng cách của hai người, nhưng cô vừa nhúc nhích thì anh lại dán vào càng chặt.
Ai cũng không nói chuyện, chỉ có thể cảm nhận hô hấp của anh. Dần dần, cô thả lỏng nằm lên cánh tay anh bắt đầu thích ứng bóng tối với anh.
Hô hấp của anh ngày càng nặng nề, nhiệt độ hơi thở nóng bỏng muốn đốt cháy người khác.
Tay anh từ từ vuốt ve đường cong của cô, cuối cùng tay dừng lại trước ngực cô.
Tưởng Cầm lập tức đè lại, không cho anh làm bậy.
Sau lưng cười khẽ: “Cô cảm thấy người tôi như thế thì còn có thể làm cái gì? Trừ khi…” Anh đến sát tai cô nhỏ giọng nói: “…”
Khuôn mặt Tưởng Cầm lập tức nóng hổi, có chút thẹn quá thành giận, cô muốn ngồi dậy lại bị anh kéo về.
“Được, tôi không động vào cô là được.”
Tưởng Cầm không tin anh: “Là anh nói khi đàn ông và phụ nữ ở bên nhau thì chỉ nghĩ đến chuyện đó.”
“Vậy cũng phải xem ở bên cạnh ai, không phải ai cũng đói lòng sung chát cũng ăn.”
“Tôi thì sao?” Cô hỏi có vẻ khiêu khích, nhưng trong giọng nói lại có sự run rẩy không dễ nhận ra.
“Một giây cũng muốn đè xuống dưới —— thân.” Anh nói thật.
“…”
Tưởng Cầm vừa xấu hổ lại tức giận, thông minh không tiếp tục thảo luận với anh vấn đề này nữa, cô cảm thấy không được tự nhiên.
Mộ Dung Hoành Nghị lại đưa cánh tay ôm cô vào lòng, lúc này mới thành thật nói: “Cô mang thai, cho dù tôi muốn làm như vậy cũng sẽ không làm thật. Chuyện này không liên quan đến việc tôi có bị thương hay không.”
Nói cách khác cho dù cơ thể không tiện, nhưng nếu anh muốn cũng không thể không làm được.
Cho nên cô có thể yên tâm.
Tưởng Cầm nghe anh nói như thế thì thật sự yên tâm không ít.
Ban đêm rất yên tĩnh, mùi hương hoa anh thảo bay vào qua cửa sổ, làm cho người khác mơ màng buồn ngủ.
Cô thích mùi thơm này, không khỏi cảm thấy yêu thích.
Mộ Dung Hoành Nghị nghe thấy người trong lòng mình đã ngủ thì cánh tay không khỏi siết chặt hơn, giống như sợ cô sẽ biến mất. Anh ôm cô, còn có bé cưng sắp chào đời, cảm giác thỏa mãn này chưa từng có. Anh còn suy nghĩ nếu có thể mãi mãi như vậy thì ngoại trừ hận cô cũng không có gì ghê gớm…