CHƯƠNG 612
Cô ta hơi ngẩng đầu, cũng nhìn thấy Tưởng Cầm, trong mắt vụt qua một tia bất ngờ, rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu. Dưới sự đi cùng của trợ lý, rảo bước đi vào nhà hàng.
Tưởng Cầm không theo đuổi ngôi sao, nhưng có chút chú ý tới Nie, dù sao cô ta là người đại diện của Hạ Không. Nhưng điều kỳ lạ là dạo này hình như cứ có thể đụng phải cô ta, trùng hợp đến mức không giống trùng hợp.
Buổi chiều, Lâm Đào đưa Tưởng Cầm về công ty, Nghiêm Túc vừa họp xong, đi vào văn phòng, khi nhìn thấy Tưởng Cầm thì khẽ mỉm cười: “Vất vả cho em rồi”
Cô lắc đầu: “Không bằng anh được.”
Cô chẳng qua chỉ là chân chạy việc, người thật sự hao tâm tổn sức thật ra là Nghiêm Túc.
“Em biết là được.” Nghiêm Túc cũng không khiêm tốn, ngồi ở trên ghế, nói: “Ngày đầu tiên đánh trận, cảm giác như thế nào?”
Ở trước mặt anh, Tưởng Cầm rất thoải mái. Cô nằm trên sô pha, lẩm bẩm đáp: “Hạ Không vẫn là có chút thực lực, cho dù tuổi đời của doanh nghiệp còn trẻ, nhưng lại là đối thủ cạnh tranh rất mạnh.”
Nghiêm Túc nhìn cô, khoanh tay, nhướn mày hỏi: “Nhà thiết kế Tưởng, em không phải là không có tự tin về sản phẩm của mình đấy chứ?”
“Ha ha, tự tin thì có, chỉ là sẽ không tự tin một cách mù quáng mà thôi.”
Nghiêm Túc chú ý đến đôi giày trên chân cô, nheo mắt, mỉm cười hỏi: “Em thích thiết kế của bọn họ như vậy sao? Vậy mà mua cả sản phẩm của người ta về?”
Tưởng Cầm lúc này mới nhớ ra, cô luôn đi đôi giày của Hạ Không, ngồi dậy muốn cởi ra “Muốn mua một đôi để nghiên cứu.”
“Không cần thay, em đi khá đẹp.”
Nghiêm Túc dùng ánh mắt chuyên nghiệp đánh giá: “Rất hợp với em.”
Anh từ trên bàn cầm lên một tấm thiệp mời: “Buổi tối có hoạt động.”
Tưởng Cầm than: “Tôi có thể không tham gia không?”
“Bữa tiệc sinh nhật của Nhà thiết kế Đường, người có thể nhận được thiệp mời của anh ta không dễ dàng! Hơn nữa tôi nghe nói, anh ta sắp mở buổi ra mắt thời trang, nếu như có thể lấy được ủy quyền của anh ta, phối giày cho trang phục mà anh ta thiết kế, nhất định sẽ có tác dụng tuyên truyền rất lớn.”
Tưởng Cầm nghe vậy, cảm xúc không đối lập nữa, rất phối hợp mà đáp lại: “Nếu là Đường Thước, vậy nói cái gì cũng phải đi Nghiêm Túc khép mắt lại, từ từ nói: “Em †ốt nhất chuẩn bị tâm lý, nghe nói, anh ta còn mời Hạ Không.”
Tưởng Cầm lập tức hiểu ý: “Hạ Không cũng nhất định sẽ nhằm vào Đường Thước.”
Nghiêm Túc khẽ mỉm cười: “Lúc đầu ra mắt sản phẩm mới, hai bên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội tuyên truyền nào.” Anh lại †ừ trên bàn rút ra một bản tư liệu: “Đây là sở thích của Nhà thiết kế Đường, em phải nhớ rồi làm theo”
Tưởng Cầm nhận lấy, thuận miệng hỏi: “Anh buổi tối cũng sẽ đi sao?”
Nghe cô hỏi như vậy, Nghiêm Túc hơi ngước mắt lên, hai tay chống dưới cằm, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Em muốn tôi cùng đi với em sao?”
Lời này rất ám muội, Tưởng Cầm có hơi mất tự nhiên, nhất là trong trường hợp hai người ở riêng với nhau, cô chỉ cười nói: “Nếu như bận, tự tôi đi cũng không thành vấn đề”
Nhìn ra sự tránh né của cô, anh nhếch môi, gương mặt lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với cô đã dịu hơn nhiều.
“Tôi bảo Lâm Đào đưa em qua trước, buổi tối sau khi xong việc thì tôi tới đón em.
Nghe nói anh muốn đi, trong lòng cô nhẹ nhõm hơn, không có căng thẳng nữa.
Một năm này, cô chỉ biết bế quan học nghệ, chuyện làm ăn trên thương trường cô chưa từng chú ý, đối với việc giành ủy quyền gì gì đó đương nhiên là một tay mơ, khó tránh sẽ căng thẳng.