Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 539

Không thể phủ nhận, lúc này tâm trạng của Tưởng Mạc Hoài gần như bùng nổ, khiến anh cảm thấy vui sướng.

“Không được, tôi sẽ không đồng ý!” Tưởng Mạc Hoài kích động nói: “Tôi không thể để cậu phá hủy cả đời này của con gái tôi…”

Khuôn mặt Mộ Dung Hoành Nghị mang theo nụ cười: “Tôi đã nói rồi, đã muộn rồi.”

Tưởng Mạc Hoài trừng mắt với anh ta, dần dần ông ta , ổn định lại hơi thở. Ông ta biết lúc đối mặt với chàng trai trẻ tuổi này, nôn nóng sẽ không giải quyết được vấn đề.

Rất lâu sau, ông ta nói: “Tôi sẽ ngăn cản.”

Mộ Dung Hoành Nghị từ từ đứng dậy, giọng nói mang theo sự kinh thường: “Ông ngăn cản kiểu gì? Ngăn cản cô ấy yêu tôi?”

Tưởng Mạc Hoài sững sờ, không dám tin nhìn anh: “Cậu nói…”

Mộ Dung Hoành Nghị cười nhạo một tiếng: “Rất chế nhạo đúng không? Ông yêu mẹ tôi, con gái ông lại yêu con trai của bà ấy…”

Lông mày của Tưởng Mạc Hoài nhíu chặt lại, tinh thần khó chịu lên đến cực điểm, nghiến răng, ông ta nói: “Vậy thì tôi càng không có lý do để không ngăn cản.”

“Vậy ông cứ việc thử xem sao.”

Anh muốn đi, Tưởng Mạc Hoài ở phía sau hét lên: “Vậy cậu? Cậu có yêu con bé không? Nếu như cậu cũng yêu con bé cũng yêu con gái tôi, vậy mới gọi là sự chế giễu của ông trời.”

Bước chân của Mộ Dung Hoành Nghị dừng lại, cau mày, mím môi.

Anh từ từ quay đầu lại, lộ ra một nụ cười chế giễu: “Tôi yêu cô ấy? Sao có thể chứ? Bây giờ niềm vui duy nhất của tôi chính là nhìn thấy cô ta giống như một con ngốc chạy xung quanh tôi, tự mình cho là tôi yêu cô ta. Vừa nghĩ đến liền cảm thấy rất có cảm giác đạt được thành tựu, điều này so với việc báo thù cô ta một cách đơn thuần còn thú vị hơn.”

Nói còn, anh kéo cửa đi ra ngoài.

“Chát.”

Một cái tát hung hăng tát vào mặt anh.

Mộ Dung Hoành Nghị sững sờ.

Bên ngoài cửa, Tưởng Cầm cả người run rẩy, đôi mắt đỏ ngàu, nhìn chằm chằm vào anh.

Từng từ từng chữ câu nói: “Mộ Dung Hoành Nghị, cảm ơn sự thẳng thắn của anh, để tôi không còn giống như con ngốc chạy xung quanh anh.”

Quay người lại, rời đi mà không thèm quay người lại.

Mộ Dung Hoành Nghị sững sờ đứng yên tại chỗ, khuôn mặt tái nhợt. Không cần suy nghĩ, anh dùng lực đẩy cửa ra, định đuổi theo hướng mà cô đi. Phía sau vang lên giọng nói điềm tĩnh của Tưởng Mạc Hoài: “So với cậu, tôi còn hiểu con gái mình hơn.”

Mộ Dung Hoành Nghị từ từ quay đầu lại, đột nhiên cười khẩy, gật đầu: “Tưởng Mạc Hoài, tôi đã đánh giá thấp ông rồi.”

Nói xong, anh không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì đẩy cửa muốn đuổi theo, nhưng phía trước là một mảng đen như mực, mới chạy được mấy bước đã va phải chiếc ghế dùng để nghỉ ngơi.

“Ông chủ!”

Chị Ngọc nhìn thấy, vội vàng chạy qua đỡ anh, Mộ Dung Hoành Nghị nắm lấy tay của cô ta: “Có nhìn thấy cô ấy không?”

“Hớ, là cô chủ sao? Có, lúc nãy cô ấy đi rất vội vàng, tôi hỏi cô ấy đi đâu cô ấy cũng không trả lời.” Chị Ngọc thật thà nói.

Trái tim Mộ Dung Hoành Nghị thắt lại, lạnh lùng nói: “Tìm cô ấy! Mau đi tìm cô ấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK