CHƯƠNG 504
Tưởng Cầm chớp mắt, cầm khăn lông nhẹ nhàng lau sạch kem trên cằm anh.
“Vì sao anh lại quan tâm chuyện này?”
Mộ Dung Hoành Nghị đưa tay vuốt cằm, rất nhẵn mịn, anh hài lòng nhếch môi.
Anh không có trả lời câu hỏi của Tưởng Cầm, mà trầm ngâm nói: “Cô tốt nhất có một quá khứ sạch sẽ.”
“Có ý gì?”
Anh xoay người, hai tay lần sờ, chạm vào gò má của cô, khẽ mỉm cười: “Bởi vì, tôi đối với cái đó rất để ý.”
Người thông minh, nắm chặt là tương lai, không phải quá khứ.
Anh là một người thông minh, điểm này không phải bàn luận, nhưng anh không làm được như thế. Chỉ cần là quá khứ của cô, anh không thể tham gia, nhưng lại muốn tìm hiểu, hơn nữa, sẽ để ý.
Loại hành vi này dần dần lộ ra dục vọng chiếm hữu, thật ra ngay cả bản thân anh, cũng vừa mới phát hiện.
Tưởng Cầm bị lời lời nói của anh mà không nói lên lời, tâm thần có vài phần không yên. Dường như, giữa hai người có một lớp giấy, muốn đâm thủng, nhưng lại thấy trên đó dường như xuất hiện hết lớp này đến lớp khác.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Tưởng Cầm lau sạch tay, cầm lên.
Còn không đợi cô lên tiếng thì nghe thấy tiếng khóc của Lưu Bình: “Tiểu Cầm, con mau đến bệnh viện, ba con ông ấy…”
Âm thanh lọt vào tai, lông mày của Mộ Dung Hoành Nghị hơi nhíu lại.
Cúp máy, sắc mặt của Tưởng Cầm rất khó coi, vội vàng muốn đi ra ngoài: “Tôi phải đến bệnh viện.”
Mộ Dung Hoành Nghị không có ngăn cản, mà gọi cô, quăng chìa khóa xe qua: “Lái xe của tôi đi.”
Tưởng Cầm túm chặt chiếc chìa khóa xe, hơi băn khoăn, sau đó cô ‘ừm’ một tiếng, xoay người đẩy cửa đi ra. Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe.
Mộ Dung Hoành Nghị ngồi một lát, gọi chị Ngọc, nói: “Giúp tôi gọi một cuộc điện thoại.”
Tưởng Cầm vội đến bệnh viện, Lưu Bình ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu, khóc đến hai mắt sưng đỏ.
“Mẹ!” Tưởng Cầm chạy tới, khẩn trương hỏi: “Bây giờ tình hình như thế nào rồi?”
Lưu Bình lắc đầu: “Vẫn chưa biết… Đã vào trong hơn một tiếng rồi, cũng không biết có…”
Lời phía sau, bà ta không dám nói tiếp, mà bất lực cúi thấp đầu, rơi vào trạng thái chán nản, khiến bà ta nhìn trông già đi rất nhiều, bà ta khó khăn mở miệng: “Mặc kệ như thế nào, đều là số mệnh.”
Tưởng Cầm đi tới, muốn đi nghe ngóng tình hình của ba, người bên trong lại không cho vào, chỉ bảo cô kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài.
Tưởng Cầm lo lắng bất an, đi trở lại, không biết đang an ủi Lưu Bình, hay đang thuyết phục bản thân, khẽ nói: “Ba có gió to sóng lớn gì chưa từng gặp chứ? Lần này chắc chắn cũng sẽ không sao.”
Lưu Bình cười khổ, ngẩng đầu, ánh mắt bi thương: “Nhiễm Hiểu Tinh à Nhiễm Hiểu Tinh, nếu như những điều này đều là thứ bà muốn nhìn thấy, vậy bà thắng rồi, nhà chúng tôi đều chịu phải lời nguyền rủa của bà.”
Tưởng Cầm mày liễu nhíu chặt: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ linh tinh.”
“Không phải sao?” Lưu Bình ngoảnh mặt lại, hai mắt vô hồn nhìn con gái: “Tất cả tội hôm nay con phải chịu, không phải đều là nhờ bà ta ban cho sao? Bây giờ, bà ta lại đòi nợ ba con. Thật ra, đây đều là đang trừng phạt mẹ…”
Tưởng Cầm hít thở sâu: “Mẹ, con đưa mẹ về nghỉ ngơi một lát, để con đợi ở đây.”
Nói rồi, đỡ mẹ dậy, đưa bà ta trở về trong phòng. Trên đường, trạng thái tinh thần của Lưu Bình từ đầu đến cuối đều rất kém, loại tâm trạng này, cũng vô tình chung ảnh hưởng đến Tưởng Cầm.