Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 568

Tưởng Cầm nhìn chằm chằm vào anh, ngực căng lên đau đớn, tức giận ném điện thoại di động qua cho anh.

Lúc này Mộ Dung Hoành Nghị mới hài lòng gật đầu, quay người tiến vào phòng làm việc, sau đó dặn dò Cao Dương ở sau lưng: “Thông báo cho bảo vệ canh cửa ở tòa cao ốc, không cho phép cô ấy rời khỏi chỗ này.”

Cao Dương do dự nói: “Tổng giám đốc, anh đề phòng cô Tưởng như thế này sẽ làm cho cô ấy không vui đâu.” Vất vả lắm hai người bọn họ mới có thể đánh tan đi cục diện bế tắc, anh ta cũng không hi vọng là nhìn thấy bọn họ lại trở về điểm đóng băng.

Mộ Dung Hoành Nghị lại nhìn sang nơi khác, sắc mặt hiếm khi lộ ra một tia ngưng trọng: “Người mà tôi đề phòng không phải là cô ấy.”

Tưởng Cầm cũng không vào trong phòng nghỉ mà là một thân một mình đi vào trong công ty chẳng có mục đích.

Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Mộ Dung Hoành Nghị lại ném cho cô một quả bom hạng nặng, làm cho cô rơi vào trong sương mù, làm như nhất định phải đi xuyên qua từng lớp sương mù mới có thể nhận ra sự thật lòng của anh, cảm giác này rất tồi tệ, sẽ để cô hiểu lầm anh, lại làm mình hỗn loạn.

Công ty Tưởng thị rất lớn, có tất cả 37 tầng, xây từ mặt đất cao vút lên trong mây, lúc trước đây còn là công ty của ba, cô cũng chỉ đến đây có mấy lần, lần nào cũng qua lại vội vã, cảm thấy rất nhàm chán, cũng không muốn ở đây lâu. Hiện tại công ty đổi chủ, không còn là họ Tưởng nữa, cô lại bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn, giống như cuộc sống của cô luôn lựa chọn sai lầm trong thời điểm sai lầm.

Bất tri bất giác cô đã đi đến bộ phận thiết kế.

Ngẩng đầu lên nhìn số phòng của bộ phận thiết kế, cô muốn quay người rời đi theo bản năng, lại có người gọi cô lại.

“Đều đã đến đây rồi, tại sao lại không vào?”

Tưởng Cầm chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy người đứng ở đằng sau vẫn là mái tóc ngang vai đen nhánh, nhìn một hồi cũng cảm thấy tóc dài hơn so với trước kia, thật ra thì cô ta càng thích hợp với loại kiểu tóc hiện tại.

Tưởng Cầm nhẹ nhàng mấp máy môi: “Thiên Ái?”

Vưu Thiên Ái chậm rãi đi tới, dù vẫn lạnh lùng như cũ nhưng mà anh mắt nhìn về phía của cô lại có chút phức tạp.

“Tìm một chỗ ngồi một lát đi.” Cô ta nói.

Tưởng Cầm cũng không có chuyện gì, liền gật đầu: “Đi vào nhà ăn đi.”

Bây giờ đang là giờ làm việc, nhà ăn vẫn còn chưa mở, không có một ai.

Hai người tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, ánh mắt của Vưu Thiên Ái liếc nhìn về phía bụng cô, bởi vì Tưởng Cầm hơi gầy, lại mặc quần áo rộng rãi cho nên nhìn không ra dấu hiệu mang thai.

Vưu Thiên Ái cụp mắt xuống, móc thuốc lá ra theo thói quen, vừa mới muốn bật lửa, lại ý thức được cái gì đó nên cất thuốc lá vào.

“Chuyện của Bạch Thương Long, tại sao lại không nói cho tôi biết?” Kìm nén vấn đề này mấy ngày, bây giờ đã hoàn toàn hỏi ra.

Tưởng Cầm hơi giật mình, sau đó cười cười: “Khi đó tôi có nói cái gì thì cậu cũng sẽ không tin tôi đâu nhỉ.”

Vưu Thiên Ái cũng không phủ nhận, ngón tay tùy ý gõ trên bàn như là muốn làm dịu tâm trạng phiền não: “Khi nào cậu lại trở nên vĩ đại như thế, tình nguyện một mình chịu lấy tất cả?”

“Tôi cũng không vĩ đại, chỉ có điều là so với người bị lợi dụng tình cảm, trở thành công cụ trả thù, tôi nghĩ là chắc cậu càng muốn có lý do chính đáng để hận một người.”

Động tác của ngón tay Vưu Thiên Ái bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nâng lên, híp lại, xuyên thấu qua một khe hở mà nhìn cô: “Tưởng Cầm, cô dựa vào cái gì mà ra quyết định thay tôi? Tôi nên hận ai, đó là chuyện của tôi, không cần cô phải phân chia vai diễn cho tôi!”

Tưởng Cầm nhún nhún vai: “Cậu có ghét tôi thêm một phần nữa, tôi không ngại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK