Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 598

Chị Ngọc ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng đi ra ngoài: “Trấn, con đi đâu?”

Ngoài cửa đã sớm không còn ai.

Lưu Bình đẩy cửa phòng Tưởng Cầm ra, cô đang ngồi giữa giường, trong tay ôm một quyển vở, đang không ngừng vẽ.

“Ôi, lại đang vẽ? Không thể nghỉ ngơi một chút sao?” Bà nhỏ giọng oán trách, đi qua nói: “Bên ngoài có một người trẻ tuổi muốn gặp con.”

Tưởng Cầm không ngẩng đầu lên hỏi: “Ai thế?”

“Ách, cậu ta nói cậu ta là con trai của chị Ngọc…”

Bút trong tay lập tức dừng lại, Tưởng Cầm ngẩng đầu, sau khi bỏ đồ xuống thì xuống giường: “Con đi ra xem.”

Đi đến cửa, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi, tóc nhuộm màu xanh lam nổi bậc, đang mặc t – shirt, một cái quần jeans đầy lỗ thủng, đứng ở đối diện.

Tưởng Cầm nháy mắt: “Cậu là…con trai của chị Ngọc?”

Lâm Trấn đi đến, nhìn Tưởng Cầm, đột nhiên quỳ xuống với cô.

Tưởng Cầm kinh hãi, “Cậu…” Cô vội vàng muốn kéo cậu ta lại, Lâm Trấn lại lắc đầu: “Tôi là thay mẹ tôi đến trả nợ.”

Tay Tưởng Cầm cứng lại, nghi ngờ hỏi: “Trả nợ?”

Lâm Trấn nặng nề gật đầu, mới nói: “Mẹ của tôi làm như vậy, cũng là vì tôi…”

Lâm Trấn vẫn luôn quỳ trên đất, nói hết mọi chuyện cho Tưởng Cầm.

Hô hấp của Tưởng Cầm trở nên nặng nề, cố gắng khống chế cảm giác chua xót trong mắt, cố gắng muốn quên đi đau đớn lại dễ dàng bị gợi lên.

Nhớ đến lời nói đêm đó của Mộ Dung Hoành Nghị, thì ra anh đã sớm biết mọi thứ, nhưng chỉ là đến nói lời từ biệt. Không ai hiểu anh hơn cô, con không còn nữa, anh và cô cũng sẽ không còn cớ để ở bên nhau, mà ngay cả hận, cũng trở thành xa xỉ.

Sớm biết như thế, vẫn là không biết chân tướng tốt hơn, ít nhất, lòng cũng không đau như vậy.

Lâm Trấn trầm giọng nói; “Tự nhỏ đến lớn, mẹ tôi thu dọn không ít chuyện phiền phức cho tôi, nhưng lần nay, tôi vô tội! Mặc dù tôi không phải là một người tốt, nhưng chuyện cưỡng gian này, tôi tuyệt đối sẽ không làm! Tôi có thể lấy người cha đã chết của tôi ra thề!”

Ngẩng đầu, cậu ta nhìn Tưởng Cầm, gằn từng chữ: “Mẹ của tôi cả đời này chưa từng làm chuyện xấu, vì tôi, bây giờ bà ấy quả thật rất không tốt, cho nên…chuyện làm với cô, tôi đến trả thay bà ấy!” Nói xong, rút một con dao trên người ra: “Đây!”

Nhìn con dao sáng loáng trong tay cậu ta, Tưởng Cầm chấn động, lông mày nhíu lại.

“Tùy cô muốn đâm tôi mấy dao, tôi cũng không phản đối, cho dù là lấy cả cái mạng này, cũng là tôi nên trả cho con của cô.”

Sau lưng, đột nhiên có một tiếng thét chói tai.

Lưu Bình xông lên chắn Tưởng Cầm lại, trừng mắt nhìn Lâm Trấn ăn mặc nhìn thanh niên bất lương: “Cậu muốn làm gì? Tôi muốn báo cảnh sát!” Lại nói: “Cầm, nhanh đi vào! Nhanh đi vào!”

Tưởng Cầm hít sâu một hơi, vỗ xuống vai mẹ: “Mẹ, không có chuyện gì, mẹ đi vào đi.”

Lưu Bình không thể tin được trừng mắt nhìn cô: “Cầm!”

Lâm Trấn đứng dậy, muốn giải thích: “Dì à..”

“Cậu đừng đến đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK