CHƯƠNG 551
Nghiêm Túc nhếch môi mỏng, chỉnh tầm mắt của mình về phía trước, dùng giọng điệu nhạt đến không thể nhạt hơn nói: “Em phần lớn không cần nghĩ nhiều, anh thích em, không liên quan đến việc em có tiếp nhận hay không. Anh sẽ cho em đủ thời gian, cho đến khi em đi từ trong đoạn tình cảm này ra.”
Trong lòng Tưởng Cầm chấn động, đối với lời tỏ tình tự nhiên như vậy của anh, cả người ngơ ngác. Anh càng nói như vậy, cô càng không biết nên đáp lại thế nào.
Dưới sự kiên trì của cô, Nghiêm Túc đưa cô về nhà, Lưu Bình về nhà mẹ đẻ, cô chỉ còn một mình.
“Lúc nào cần đến anh, gọi điện thoại cho anh.” Anh ngồi trong xe dặn dò, dù vẻ mặt rất nhạt, nhưng đáy mắt lại có sự lo lắng. Mặc dù quan tâm, nhưng anh cũng rất hiểu người con gái này, quyết định rồi, cho dù là một con đường tối đen, cũng sẽ không chùn bước.
“Em sẽ.”
Cô trả lời như vậy, nhưng trong lòng anh và cô đều hiểu, chỉ là khẩu thị tâm phi mà thôi.
Anh không vạch trần, gật gật đầu, rồi khởi động xe đi.
Từ trong kính chiếu hậu, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng phía sau của cô, cho đến khi càng lúc càng nhỏ, lông mày của anh càng vặn chặt. Hai tay nắm chặt tay lái, trong lòng có chút ảo não. Muốn ở bên cạnh cô, cùng cô, canh giữ cô, lại không có tư cách đó.
Đối với một người đàn ông mà nói, cái này thật sự tổn thương lòng tự ái.
Nhưng mà, anh sẽ chờ.
Tưởng Cầm mở đèn trong phòng, trong phòng lập tức sáng sủa hẳn lên.
Cô đi vào trong bếp, lúc rãnh rỗi, cũng chỉ lúc cô ở nhà, Lưu Bình mới nấu ăn, cho nên sau khi cô rời đi, phòng bếp căn bản chỉ là trang trí.
Kỳ thật cô cũng không có khẩu vị gì, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến bây giờ không chỉ là một mình cô ăn, cô không muốn ăn cũng sẽ ép mình ăn.
Cầm lấy túi tiền, chuẩn bị mua chút gì đó về. Mới vừa ra khỏi cửa, cô nhìn thấy một chiếc xe dừng lại trước cửa nhà.
Cửa xe mở ra, Mộ Dung Hoành Nghị đi ra, đứng ở trước xe.
“Theo tôi về.” Anh lạnh nhạt nói.
Tưởng Cầm giương cặp mi thanh tú lên, nhìn nhàn liếc qua anh, lại cười: “Mộ Dung Hoành Nghị, còn tìm đến tôi làm gì? Vì tôi không có cách nào thỏa mãn dục vọng trả thủ của anh sao?”
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn về phía cô, giọng nói lạnh đi: “Nếu như tôi nói, lúc này, tôi không có suy nghĩ này. Em sẽ tin sao?”
Tưởng Cầm lắc đầu bật cười, thả lỏng bước chân, đi đến bên cạnh anh, nghiêng đầu mở mắt nhìn anh: “Anh cứ nói đi?”
Một lần lại một lần tổn thương, nếu như còn chưa đủ làm cô tỉnh lại, vậy thì cô thật đáng đời! Đáng đời bị anh đùa giỡn, đáng đời mất tâm.
Mộ Dung Hoành nghị gật gật đầu, tuấn nhan không chút thay đổi, anh nói: “Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, em tin hay không, tôi căn bản không quan tâm.”
Cho dù là ép buộc, anh cũng muốn trói chặt cô! Không cho cô thoát ra nửa bước!
Tâm Tưởng Cầm dần dần rét lạnh, anh là ma chú của cô, cô càng nóng lòng thoát khỏi, lại càng siết chặt không tha. Thực tế bây giờ cô đang thay anh mang thai huyết mạch nhà Mộ Dung, đây là sự thật không sai. Xem như là nghiệt duyên, theo như lời anh nói, anh và cô cũng không thể nào tách ra.
Cảm thấy tự giễu cười cười, cô cảm thấy, kết quả này không tồi, dù anh có yêu cô hay không, ít nhất không cần tách ra khỏi anh.
Chăm chú nhìn anh, cô lại không kìm lòng được đưa tay ra mơn trớn mặt của anh.