Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 501

Mộ Dung Hoành Nghị im lặng không trả lời, anh di chuyển xe lăn: “Tôi mệt rồi.”

Tưởng Cầm nhìn anh thì lập tức hiểu được anh trốn tránh, không chỉ là cô.

Mộ Dung Hoành Nghị gọi điện thoại, Cao Dương nhanh chóng sắp xếp hộ lý. Anh ta định mời một hộ lý nam, nhưng Mộ Dung Hoành Nghị nghĩ đến Tưởng Cầm thì lập tức từ chối, cuối cùng mời một dì trung niên có kinh nghiệm là chị Ngọc.

Khi chị Ngọc đến đây thì trời đã tối, bà ta rất nhanh nhẹn, nhanh chóng vào trạng thái làm việc. Đầu tiên là mở nước tắm cho Mộ Dung Hoành Nghị, sau đó đẩy anh về phòng.

“Chị biết làm đồ ăn cho phụ nữ mang thai không?” Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên hỏi.

Chị Ngọc là người ngay thẳng nên lập tức hỏi: “Ai mang thai?” Bà ta nghĩ đến gì đó thì cười nói: “Là cô gái xinh đẹp bên ngoài sao?”

Mộ Dung Hoành Nghị gật đầu.

“Không thành vấn đề!” Chị Ngọc sảng khoái đồng ý.

“Cô ấy quá gầy, phải nhanh chóng nuôi mập lên mới được. Chị làm tốt thì tôi sẽ tăng tiền gấp đôi.”

Chị Ngọc rất hài lòng, nói thật: “Cậu đúng là quan tâm vợ mình mà!”

Mộ Dung Hoành Nghị nghe chị Ngọc nói thì trong lòng dâng lên sự khác thường. Một lúc lâu anh mới nói: “Cô ấy không phải là vợ tôi.”

“Hả? Vậy là bạn gái!” Chị Ngọc nghĩ là vậy, hiện tại mấy tình huống này của người trẻ tuổi rất nhiều nên không thấy kinh ngạc.

Mộ Dung Hoành Nghị lại muốn phản bác, cuối cùng không nói gì.

Quan hệ của anh và Tưởng Cầm không cần nói với người ngoài.

Chị Ngọc đi ra phòng, còn khen Mộ Dung Hoành Nghị với Tưởng Cầm.

“Cô đúng là có phúc! Cậu Mộ Dung không những đẹp trai mà còn vô cùng quan tâm cô, thật là khiến người ta hâm mộ!”

Tưởng Cầm cũng chỉ cười cười, đáy lòng dâng lên chua xót.

Những chuyện ngọt ngào bé nhỏ này sẽ nhắc nhở cô, tất cả chỉ là giả, không cần coi là thật.

Chị Ngọc ép cô ăn gì đó, trước khi Tưởng Cầm đi ngủ thì không yên tâm nên đến phòng Mộ Dung Hoành Nghị.

Anh ngủ rất yên tĩnh.

Cô đi đến trước giường anh đứng một hồi lâu, cô định rời đi thì “Bập” một tiếng bị anh kéo lại.

Vô cùng chính xác.

Cô kinh ngạc không thôi: “Anh không ngủ sao?”

Anh vẫn nhắm mắt, giọng nói lộ ra vẻ buồn ngủ: “Bị cô đánh thức.”

Cô xin lỗi nói: “Xin lỗi.”

Cô muốn đi nhưng anh không buông tay, cô cúi đầu nhìn một cái nói: “Anh tiếp tục ngủ đi.”

“Ngủ chung đi.” Anh nói.

Sắc mặt Tưởng Cầm thay đổi, mặc dù hai người sớm đã không cần phải xấu hổ, nhưng thái độ bình thản của anh lại ám chỉ đây là lần đầu tiên.

Tưởng Cầm nhanh chóng bình tĩnh lại, dùng giọng điệu thật bình thường nói: “Không được, anh phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Anh buồn cười: “Cũng không phải là lần đầu tiên, cô còn xấu hổ sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK