Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 556

Nhưng mà tiếc là, bây giờ ông không còn cái gì có thể để lại cho cô, ngược lại còn cho cô một khoản nợ.

Cảm nhận được cảm xúc mất mát của Tưởng Mạc Hoài, Tưởng Cầm nói: “Con sẽ theo sư phụ học tập cho tốt, không phải công ty, là chỉ liên quan đến sự yêu thích giày từ trong lòng. Cho nên, ba cũng không cần cảm thấy đau lòng.

Tưởng Mạc Hoài nhìn lên, dừng ở người cô: “Mẹ con nói đúng, con thật sự trưởng thành…”

Tưởng Cầm không nói, trưởng thành cũng phải trả một cái giá rất lớn, đây là sự thật dạy cô.

Ra khỏi bệnh viện, Tưởng Cầm nhận được điện thoại của Nghiêm Túc, cô nhìn điện thoại, lại thả vào túi, thật sự không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với anh ta.

Gọi một chiếc taxi, cô về thẳng nhà.

Trước cửa có một chiếc xe đỗ lại, cô nhìn mấy lần, muốn đi vòng qua, lúc này, cửa xe mở ra.

“Cô Tưởng, xin chào.”

Là giọng nói già nua và trầm thấp.

Cô quay đầu lại, có chút sửng sốt.

Là Dương Chiến, ông nội của Dương Vịnh Hy. Trước kia, Nghiêm Túc đưa cô đi qua một đào viên, ở đó cô từng gặp Dương Chiến, ấn tượng với ông cụ này rất sâu.

“Xin chào.” Cô lễ phép gật đầu, trong lòng kỳ thật cũng đoán được một hai mục đích đột nhiên đến thăm của ông ta.

“Có thời gian rảnh không? Tiện nói chuyện một chút không?” Dương Chiến rất khách khí, mặt mỉm cười.

Tưởng Cầm nghĩ nghĩ, nghĩ không ra lý do nào cự tuyệt ông cụ, vì vậy gật đầu: “Được.”

“Mời lên xe.”

Tưởng Cầm ngồi vào trong, Dương Chiến lập tức cho lái xe chạy đi, đúng là về thẳng nhà họ Dương.

Dương Chiến mỉm cười nói: “Cô Tưởng, hy vọng cô không trách tôi đường đột, mạo muội dẫn cô đến nhà tôi làm khách như vậy.

Mặc dù Tưởng Cầm cảm thấy bất ngờ, nhưng đã đi đến nơi này, cũng không nói thêm gì, theo đi vào.

Nhà họ Dương tổng cộng ba tầng, phong cách trang trí nội thất mỗi một tầng đều không giống nhau, trang trí bên trong, phong cách mới lạ, nhưng phối hợp với nhau, lại có một loại đẹp đến khó tưởng.

Dương Chiến đi trước, thay cô giới thiệu: “Những thứ này đều do con dâu tôi mang từ nhiều nơi trên thế giới về, rất ít khi ở nhà, một năm có hơn nửa năm là ở ngoài, con trai tôi cũng tùy ý con dâu. Điểm này, nó lại hoàn toàn không giống đàn ông nhà họ Dương.”

Nghe ra được Dương Chiến cũng có kín đáo phê bình với chuyện này.

Tưởng Cầm nhẹ giọng đáp lại: “Nhìn ra được, ông ấy rất tốt với bà nhà, là một người đàn ông tốt.”

Dương Chiến nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Đàn ông tốt không phải định nghĩa như vậy.”

Tưởng Cầm cũng dùng nụ cười trả lời lại: “Nhưng mà, trong mắt nữ giới, chỉ đơn giản như vậy. Cho dù là một kẻ ác hoàn toàn, chỉ cần anh ta đối tốt với mình, chỉ cần anh ta toàn tâm toàn ý, phụ nữ sẽ không bước đường lùi.”

Dương Chiếu nhíu mày rậm: “Giống như Mộ Dung?”

Ánh mắt Tưởng Cầm rũ xuống, nụ cười bên môi, vẫn không thất thố: “Thưa ông, hôm nay ông đến tìm tôi, là vì anh ấy sao.”

“Ha ha.” Dương Chiến khẽ cười, cũng không tiếp lời, mà trực tiếp đưa cô đến phòng khách của ông.

“Cô Tưởng.” Lúc này ông ta mới lên tiếng, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi chỉ có một đứa cháu gái là Vịnh Hy, tôi rất thương con bé. Vì con bé, tôi có thể đưa ra bất kỳ nhượng bộ nào. Kể cả, vi phạm nguyên tắc trước sau như một của mình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK