Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 569

Vưu Thiên Ái nhướng nhướng lông mày, cười nhạo: “Bây giờ cậu như thế nào, thật sự ngay cả tôi cũng không nhận ra nữa.”

“Bởi vì…” Tưởng Cầm lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Cậu là người bạn thân duy nhất mà tôi quý trọng.”

Vưu Thiên Ái rung động ở trong lòng, bên tai như là tiếng chuông tiếng trống làm chấn động lồng ngực của cô ta, trái tim của cô ta bối rối. Câu “quý trọng” làm cho cô ta không có cách nào lên tiếng một hồi lâu.

Thật lâu sau, cô ta mới nói: “Cậu là đồ đần hả?”

Lắng nghe cẩn thận sẽ thấy âm thanh của cô ta đang run rẩy, Tưởng Cầm rất hào phóng mà thừa nhận: “Không chỉ một mình cậu nói tôi đần, hiện tại ngay cả chính bản thân tôi cũng đã sắp tin tưởng rồi.”

Vưu Thiên Ái im lặng lắc đầu, bật cười chậm rãi nói: “Xem ra tôi ghét cậu là đúng mà, bởi vì cậu cứ luôn có biện pháp thay đổi mình để bản thân có thể biến thành nhân vật chính của tất cả mọi chuyện, cho dù người khác có làm cái gì thì cũng đóng vai phụ cho cậu.”

“Thiên Ái.” Tưởng Cầm nhẹ giọng mở miệng nói: “Tôi vẫn thiếu cậu một câu xin lỗi, không phải là tôi thì cậu cũng sẽ không khó chịu như vậy.”

Vưu Thiên Ái bực bội lắc lắc tay, ngăn cô lại: “Được rồi, trước kia tôi nên biết là ở cùng với cậu thì chắc chắn không có chuyện gì tốt.”

Ánh mắt của cô ta nhìn xuống, lại nhìn vào bụng của cô một chút rồi nói: “Cậu… mang thai à?”

Tưởng Cầm cũng không phủ nhận: “Nghiêm Túc nói cho cậu biết?”

Vưu Thiên Ái lắc đầu: “Là Cao Dương.”

Tưởng Cầm có hơi bất ngờ: “Hai người các cậu thân thiết với nhau từ khi nào vậy?”

Cảm thấy hai người này nên không có chuyện gì gặp nhau mới đúng, cho nên loại chuyện này cho dù như thế nào cũng không nên là Cao Dương nói cho cô ta biết.

Vưu Thiên Ái nhìn sang nơi khác, đối với vấn đề này rõ ràng là không muốn trả lời nhiều.

Nhìn thấy vẻ lúng túng của cô ta vào trong mắt, Tưởng Cầm nhướng mày, cảm nhận được cái gì đó nhưng mà cũng không vạch trần, mà là cười nói: “Con người của Cao Dương rất tốt, có thể nhìn ra được là một người đàn ông rất dịu dàng.”

Vưu Thiên Ái nghe thấy lời này có hơi không đúng, liếc nhìn cô: “Anh ta có tốt hay không thì cũng không có liên quan gì tới tôi.”

Tưởng Cầm biểu thị tán đồng gật đầu, có thâm ý khác mà nói: “Hiện tại không có liên quan.”

Biểu cảm của Vưu Thiên Ái càng không được tự nhiên, không muốn phải nói tới chủ đề có liên quan đến anh ta, ngược lại nhìn như là tùy ý mà hỏi: “Cô định làm gì, muốn sinh con ra à?”

Tưởng Cầm xoa xoa mi tâm, ngăn chặn đôi mắt mệt mỏi, nhẹ giọng đáp lời lại: “Tôi vẫn còn chưa quyết định xong.”

Vưu Thiên Ái nhìn cô, đối với tâm lý mẫu thuẫn của cô cũng có thể đoán ra được cái gì đó: “Có phải là cô… thích anh ta?”

Tưởng Cầm cúi đầu xuống, cũng không phủ nhận: “Chỉ là nghĩ nếu rời khỏi anh ấy thì trái tim của tôi không hiểu sao lại đau đớn, tôi nghĩ là cũng có thể xem là như vậy.”

Vưu Thiên Ái cau mày lại, bình tĩnh nói: “Cậu với anh ta sẽ không có kết quả.”

“Tôi biết mà.”

“Biết mà còn muốn ép mình vào đường cùng?”

Lúc này Vưu Thiên Ái có vẻ hơi kích động, cô ta đột nhiên rất tức giận: “Tưởng Cầm, rốt cuộc là cô bị làm sao vậy hả, mới có thể để cho mình chật vật như vậy!”

Tưởng Cầm bật cười: “Trên cuộc đời này thứ mà khó khống chế nhất đó chính là lòng người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK