Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 557

Lời đã nói đến nước này, Tưởng Cầm cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói: “Vậy ngài tìm nhầm người rồi, chuyện của Mộ Dung Hoành Nghị và cô Dương, không liên quan đến tôi.”

“A? Vậy đứa bé trong bụng cô giải thích thế nào đây?”

Dương Chiến hỏi lại, nước chảy mây trôi, không nghe ra được vui buồn gì. Nhưng ánh mắt sắc bén, lại luôn nhìn chòng chọc cô, đó là bình tĩnh nhìn thấu sau khi trải qua bao nhiêu gió sương tích lũi.

Tưởng Cầm mỉm cười, không quan tâm hơn thua: “Thưa ông, xin hỏi tôi cần giải thích cái gì? Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến nhà họ Dương, đứa bé này không chút quan hệ với nhà họ Dương mấy người, tôi lại có gì cần phải giải thích với ngài chứ?”

Sau khi nghe xong, ánh mắt tinh tế dò xét cô, đột nhiên nở nụ cười: “Ha ha, dám nói với tôi những lời như vậy, cô là người đầu tiên.”

Tưởng Cầm vẫn không kiêu ngạo không nịnh nọt như cũ, Dương Chiến thưởng thức ngụm trà, cực kỳ chậm chạp mở miệng: “Cháu gái tôi và Mộ Dung Hoành Nghị đã sớm đinh hôn, sắp kết hôn rồi, cô ở đằng sau mang thai đứa bé của cháu rể tương lai của tôi. Chẳng lẽ, tôi không nên tìm cô, không nên đòi ý kiến vì cháu gái mình sao?”

“Cách nói này của ngài, nên đến đòi Mộ Dung Hoành Nghị.”

Dương Chiến gật đầu: “Đương nhiên là cậu ta chạy không khỏi.” Sau khi nhìn cô nửa ngày, ông ta nói: “Tôi hay là nói thẳng, muốn điều kiện gì, cô mới có thể rời khỏi Mộ Dung?”

Mục đích Dương Chiến tìm cô, kỳ thật trong lòng Tưởng Cầm đã có tính toán, sau khi nghe xong cô chỉ lắc đầu, nói: “Nếu như có thể giúp tôi rời khỏi anh ấy, sau này không gặp người này nữa, tôi sẽ cảm kích ông.”

Dương Chiến nheo mắt lại, giống như muốn từ mặt cô mà đoán lời nói của cô thật giả.

“Mộ Dung là một người đàn ông rất ưu tú, điểm này tôi không phủ nhận. Tôi nghĩ, cô cũng đồng ý.”

Biết rõ ông ta đang thử dò xét mình, Tường Cầm cười đến có chút mệt: “Quan hệ giữa tôi và anh ta, không phải hai ba câu là có thể nói rõ được. Ông Dương, ông không cần hoài nghi, ý nghĩa muốn rời khỏi anh ta, tôi chưa từng có mãnh liệt như bây giờ.”

Sau này trở thành người lạ, cũng không gặp nữa.

Kết cục này, đối với cô cũng là viên mãn.

“A?”

Dương Chiến thu tầm mắt lại, trầm mặt một lát, nói: “Chuyện của hai người , tôi ít nhiều cũng có chút hiểu.”

Trước khi tìm Tưởng Cầm, kỳ thật ông ta đã điều tra cô. Nhưng lại không ngờ, giữa cô và Mộ Dung Hoành Nghị lại có sâu xa như vậy. Nhưng chuyện tình cảm ai có thể nói chắc được chứ? Nhất là bây giờ cô còn mang cốt nhục của Mộ Dung Hoành Nghị, người trẻ dễ bị tình cảm đầu độc cũng là bình thường, cho nên, ông ta mới muốn nói trước mặt cô một lần.

Nhìn thẳng cô, ông ta nói: “Nếu như cô thật sự muốn rời đi, tôi có thể giúp cô.”

Tưởng Cầm lập tức sửng sốt, Dương Chiến thấp giọng nói, lộ ra một loại thong dong: “Để cho nó không tìm được cô nữa.”

Tưởng Cầm đã hiểu rồi, dựa vào bối cảnh của Dương Chiến, ông ta chịu giúp đỡ thì tất cả cũng sẽ không thành vấn đề, hơn nữa cho dù có vì Dương Vịnh Hy thì ông ta cũng sẽ làm như vậy.

Cô nên vui vẻ, cô muốn giải thoát, cô muốn rời khỏi, cô muốn xóa sạch mối quan hệ với anh, nhưng mà lúc này trái tim của cô lại đang run rẩy, nghĩ đến loại kết quả đó máu cả người dường như sắp đóng băng lại.

“Cô cũng nên hiểu rằng nếu như cô không chấp nhận đề nghị này thì tôi cũng sẽ có những biện pháp khác để cô rời khỏi thằng bé… dù sao thì kết quả cũng sẽ giống như nhau, không bằng sử dụng một cách mà tất cả mọi người có thể chấp nhận.”

Rời khỏi nhà họ Dương, trong lòng toàn là mây đen cứ lơ lửng mãi không chịu tan đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK