CHƯƠNG 587
Cô cúi đầu: “Nghiêm Túc, nói cho tôi biết, tại sao muốn bắt nó nhận trừng phạt thay tôi? Dù là báo ứng, cũng nên báo ứng lên người tôi…”
Nghiêm Túc cau mày: “Đừng nói nữa, đây vốn không phải báo ứng gì cả! Dù phải, cũng không phải là trừng phạt em, bởi vì, em không làm gì sai cả.”
Cô hoang mang: “Vậy kết quả tại sao lại như vậy?”
Anh trầm ngâm một lát, nói: “Lúc tôi tới đã hỏi bác sĩ.” Anh ngước mắt nhìn cô, hỏi: “Em có từng uống thuốc phá thai không?”
Cô sững sốt, lắc đầu: “Không có, trước giờ chưa từng uống.”
Mắt anh khẽ rũ xuống, câu trả lời của cô cũng nằm trong dự liệu. Anh nhàn nhạt nói: “Em vì tác dụng của thuốc nên mới sảy thai. Cho nên, căn bản không phải những nguyên nhân mà em nói.”
Cô như chịu kích thích mãnh liệt, nửa ngày cũng không nói chuyện.
Cô quả thực chưa từng tự mình uống thuốc gì, cho nên, tuyệt đối không thể nào là cô uống nhầm!
Vậy…là ai làm?
Người đầu tiên cô nghĩ tới lại là Mộ Dung Hoành Nghị, cô không biết anh có bao nhiêu phần thật lòng với mình, nhưng cô lại rõ ràng, anh là người hận mình nhất trên đời này.
“Là anh ta sao?” Cô không nhịn được hỏi ra miệng, hỏi xong, lại bất giác lắc đầu: “Không, không thể nào! Anh ta còn để ý đứa bé này hơn tôi…cho nên, không thể nào là anh ta!”
Như đang cố hết sức thuyết phục chính mình, trong đầu cô lướt qua từng màn hình ảnh, đều là anh gấp gáp trông mong. Con ngươi thấm đẫm tình cảm ấm áp, bất kể thế nào cũng sẽ không lừa người khác!
Nhưng mà…
Cô không chắc chắn nữa.
Nếu thật sự là anh, vậy tất cả những chuyện anh làm, khó tránh khỏi quá đáng sợ. Cô chưa từng sợ anh, nhưng bây giờ, lại thật sự sợ hãi. Có ai lại lấy thân sinh cốt nhục của chính mình làm công cụ báo thù, chỉ để có thể khiến cô đau đến không muốn sống nữa?
Nếu đúng, vậy thì anh thành công rồi.
Nghiêm Túc nhìn hết thảy thay đổi biểu cảm trên mặt cô, lên tiếng: “Nếu tôi là em, bất kể có phải anh ta hay không, tôi cũng sẽ xem như là anh ta. Bởi vì, chỉ có vậy mới có thể cắt đứt triệt để.” Anh nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Em rất rõ ràng, không có đứa bé này, em và anh ta, vĩnh viễn cũng không thể nào nữa.”
Lời của anh hóa thành gươm giáo giao chiến trong lòng cô.
Vừa rồi đắm chìm trong bi thương, giờ lại phát hiện, thì ra, tim cô cũng bệnh rồi, nó bị người đó chiếm đóng rồi, cần đào toàn bộ trái tim ra mới được. Mà đau đớn trên cơ thể, là muốn cô khắc ghi…
Nhất định không được yêu nữa.
Nhưng, nào có dễ vậy.
Giống với lúc anh tới, cô không biết Nghiêm Túc rời đi lúc nào, chỉ nhớ anh nói, nếu cần anh, thì lúc nào cũng có thể tìm anh. Nhưng thứ cô cần bây giờ, là chân tướng, là một thanh đao có thể đâm xuyên qua chính mình, là tuyệt vọng khiến cô kết thúc…
Đêm khuya, Mộ Dung Hoành Nghị xuất hiện, vào lúc tất cả mọi người đều đang say ngủ.
Từ lúc cửa bị đẩy ra, cô đã mở mắt rồi.
Cô không lên tiếng, mà mở đôi mắt trống rỗng, yên lặng nằm trên giường.
Giường phía sau bỗng lõm xuống, tiếp đó, cô bị ôm từ phía sau. Chính vào giờ phút này, trái tim còn sót lại bắt đầu run rẩy, cô cắn chặt môi, sợ nước mắt tràn ra, bán đứng sự mềm yếu của cô lúc này.