Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 484

Tưởng Cầm thả tay xuống, quay người lại đứng dựa lên trên tường.

Đối với Dương Vịnh Hy thì thật ra cô cũng không hận, thấy được cô ta thì giống như thấy được mình của năm đó, vì đuổi đi người thứ ba trong cuộc sống cho mình, không tiếc làm đứt đoạn cuộc sống trong tương lai.

Cũng là người đáng thương.

Âm thanh bình tĩnh của Mộ Dung Hoành Nghị chậm rãi cất lên, . Chúng ta giải trừ hôn ước đi.”

“Không.” Dương Vịnh Hy hét lên một tiếng, hoảng loạn nói: “Hoành Nghị, em sẽ đưa anh đến nước Mỹ tìm bác sĩ khoa mắt tốt nhất, nếu như thật sự không được nữa thì chúng ta liền cấy ghép, em nhất định sẽ để cho anh nhìn thấy được. Cầu xin anh đó, đừng không quan tâm tới em… em thật sự biết sai rồi.”

Cô khóc đến không chịu được, Tưởng Cầm ở ngoài cửa cũng khiếp sợ không thôi.

“Những chuyện đó không cần em quan tâm đâu.” Thái độ của Mộ Dung Hoành Nghị cũng đủ tuyệt tình, như đã đưa ra quyết định này thì sẽ không để cho Dương Vịnh Hy có thêm một chút hi vọng.

“Cho dù tôi thiếu em bao nhiêu, đôi mắt này cũng đủ để trả lại rồi chứ nhỉ?”

“Đừng mà… đừng nói như vậy… Hoành Nghị, em không muốn đôi mắt của anh, em chỉ cần anh khỏe lại, em thật sự yêu anh.” Dương Vịnh Hy khóc không thành tiếng.

“Đi đi, Vịnh Hy, em cũng biết là tôi không yêu em, cưới em càng là ích kỷ hơn.”

“Vậy thì tại sao lại không tiếp tục ích kỷ nữa đi? Hoành Nghị, em không có anh thì sẽ không sống được…”

“Trên đời này không có ai sẽ rời khỏi ai mà sống không nổi, nói như vậy thì chỉ là không chịu trách nhiệm với mình, không chịu trách nhiệm với người nhà của mình.”

Tưởng Cầm cúi thấp đầu, im lặng lắng nghe.

Đúng vậy đó, câu nói vì ai mà sẽ sống không nổi, căn bản đó chính là cái cớ để không muốn chịu trách nhiệm mà thôi, cũng chỉ có người chân chính trải qua đau khổ thì mới có thể nhìn thấy được rõ ràng, hiểu được rõ ràng.

Cô và Mộ Dung Hoành Nghị đều là loại người này.

“Nói cái gì mà không yêu em, sẽ không lấy em chứ, có phải là vì Tưởng Cầm không?” Tiếng hét của Dương Vịnh Hy trở nên bén nhọn hơn.

Trong phòng của Tưởng Cầm đông cứng, theo bản năng nhìn về phía cửa, lông mày nhíu chặt lại, thần sắc trở nên không còn kiên định như vậy nữa.

Cô phát hiện được cô thật sự sợ nghe được đáp án của anh.

Cho dù là có hay không.

Ở trong phòng bệnh không có âm thanh, cô cũng nín thở, lông mày nhíu chặt lại không thả lỏng ra được.

Thật lâu sau Mộ Dung Hoành Nghị mới mở miệng nói: “Em với tôi không phải là người cùng một thế giới.”

Dương Vịnh Hy khóc lớn lên, trong đó còn xen lẫn một vài tiếng cười điên cuồng của cô ta: “Nói như vậy thì anh và cô ta là người cùng thế giới à?”

Tưởng Cầm thu tầm mắt lại, buông thỏng ánh mắt.

Cô với Mộ Dung Hoành Nghị cả người đều đầy xiềng xích, chìa khóa ở trên người của lẫn nhau, ai cũng không muốn vì đối phương mà tháo ra. Cái này quả thật là thế giới mà Dương Vịnh Hy không thể nào hiểu được, cũng mãi mãi không hòa vào được.

“Ông nội và ba của em cũng đã gọi điện thoại rồi, bọn họ cũng đã đồng ý giải trừ hôn ước.”

Lời nói sau cùng chẳng khác gì đã cắt đứt mất tất cả hi vọng của Dương Vịnh Hy, cô ta thật vất vả mới để cho người ở trong nhà tiếp nhận anh, kết quả cũng bởi vì anh có khả năng sẽ mù vĩnh viễn, tất cả đều đã biến thành bọt nước…

Đáng buồn đó chính là người gây ra tất cả những chuyện này lại đúng là cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK