CHƯƠNG 571
Mộ Dung Hoành Nghị dẫn cô đến một nhà hàng dinh dưỡng, ở đó cung cấp các bữa ăn dinh dưỡng, là một nơi bất ngờ được nổi tiếng và nổi tiếng ở cả Long Thành này. Từ sau khi cô mang thai, anh rất chú ý ở phương diện ẩm thực, anh cứ luôn nghĩ có thể vỗ béo cô một chút mới tốt.
Lúc đi có một nhóm người xếp hàng thật dài ở cổng, vẫn may là anh đã đặt chỗ sớm rồi, vào trong phòng bao không bao lâu, những món ăn nổi bật của nhà hàng đã được mang lên.
Rõ ràng là hồi sáng này ăn không nhiều, nhưng mà nhìn đồ ăn ở trên bàn, dạ dày của cô lại cuồn cuộn, Tưởng Cầm vội vàng che miệng chạy vào trong nhà vệ sinh nôn khan ở trong đó.
Mộ Dung Hoành Nghị căng thẳng, dựa vào trí nhớ trước kia đã từng đến đây, anh mò mẫm đi vào trong.
“Khó chịu lắm hả?”
Anh ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vỗ lên trên lưng của cô.
Tưởng Cầm lắc đầu nguầy nguậy, ngay cả một chữ cũng không nói nên lời.
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Hoành Nghị căng chặt dữ dội, lông mày cũng nhíu lại rất chặt với nhau. Anh chưa trải qua những chuyện này, hiện tại bản thân đã được trải nghiệm, anh mới biết được hóa ra phụ nữ mang thai phải khổ cực như thế.
Tưởng Cầm nôn đến nỗi sắc mặt tái nhợt, lúc này mới súc miệng rửa mặt, bất lực đi ra ngoài.
“Lúc nãy vẫn còn rất tốt, sao lại nôn thành như thế này?” Anh thấp giọng hỏi, lông mày vẫn chưa từng được thả lỏng.
Tưởng Cầm ngồi xuống nhìn đồ ăn ở trước mắt, không có chút khẩu vị nào, cô cúi đầu đưa tay vuốt ve bụng, đứa bé đang nhắc nhở với cô cảm giác tồn tại của nó đó ư?
Cô không nói chuyện, Mộ Dung Hoành Nghị cho rằng cô vẫn còn đang khó chịu, anh lại có chút cố chấp ôm cô hơi lành lạnh vào trong ngực, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô giống như là trấn an, bất đắc dĩ nói: “Còn chưa ra đời mà không thể bớt lo như vậy, sau này còn không biết sẽ ầm ỉ thành cái bộ dạng gì.”
Tưởng Cầm cũng lười tránh né, yên tĩnh dựa vào anh, nói: “Giống anh chứ gì, cái này cũng không kỳ quái.”
Nghe xong, Mộ Dung Hoành Nghị gật gật đầu: “Đó chắc chắn là một đứa bé trai.”
Tưởng Cầm nhíu mày: “Anh trọng nam khinh nữ hả?”
“Sao có thể được chứ!” Cái cằm của Mộ Dung Hoành Nghị chống đỡ ở cô, thì thầm nói: “Anh thích bé gái, từ nhỏ đã sạch sẽ xinh đẹp tốt biết bao nhiêu, tương lai còn dài, lại tìm cho con bé một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu thương con bé, tiếp tục chăm sóc cưng chiều con bé.”
Tưởng Cầm ngước mắt lên, giống như cười mà không phải cười lên tiếng hỏi: “Nếu như tìm người đàn ông giống anh thì sao đây?”
Mộ Dung Hoành Nghị lập tức im bặt, bắt lấy eo của cô, lấy đó coi như trừng phạt: “Muốn gài bẫy tôi hả?”
Tưởng Cầm cười cười: “Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi kìa.”
Mộ Dung Hoành Nghị cúi đầu xuống, suy nghĩ nói: “Tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà ngăn cản con bé.”
Tưởng Cầm bất ngờ bật thốt lên: “Tại sao?”
“Bởi vì… tôi không muốn con bé phải chấp nhận đau khổ mà em từng trải qua.”
Tưởng Cầm sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt như vực sâu có một sức hút mạnh mẽ vô cùng, nơi đó tĩnh mịch không gợn sóng, cho dù nơi đó đã không còn xuất hiện sao trời mênh mông nhưng mà vẫn dùng bóng tối vô tận để có thể bắt lấy cô.
Hóa ra là cái gì anh cũng hiểu.