CHƯƠNG 516
Mặt mày của Tưởng Cầm lập tức đỏ bừng, ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh.
Cô không biết, sự dịu dàng này của anh đại biểu điều gì.
Con người chính là động vật kỳ lạ như vậy, cho dù rõ ràng cảm nhận được, cũng cứ muốn đáp án là ba từ ngắn ngủi đó.
Nhưng cô cẩn thận suy nghĩ, quan hệ giữa cô và anh, quá vi diệu, bước một bước về phía trước chính là bầu trời bao la, lùi một bước chính là vực sâu vạn dặm, đi sai một bước thì sẽ mất thế cân bằng. Cho nên, lớp giấy đó vẫn không nên đâm thủng thì tốt hơn.
Nghĩ như vậy, cũng thoải mái hơn, yên tâm hưởng thụ sự ấm áp bây giờ.
…
Lần nữa nhận được điện thoại của Nghiêm Túc, cô khá bất ngờ, đồng thời, lại có hơi ngại.
“Bây giờ ổn chứ?” Anh ta hỏi thẳng, vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng phù hợp với phong cách của anh, không hề thấy lạ.
Tưởng Cầm khẽ thở phào, cũng thoải mái đáp: “Vẫn ổn.”
“Bộ phận có một cơ hội bồi dưỡng, tôi đã tiến cử cô.”
Tưởng Cầm sững người: “Nhưng, tôi đã từ chức rồi.”
“Trưởng bộ phận nói, cô muốn quay về, chỉ là chuyện của một câu nói.”
Tưởng Cầm trầm mặc, Tưởng Thị là công ty của ba cô, đồng thời, cũng là nơi giấc mơ của cô bắt đầu, nói không muốn quay về đó là gạt người.
“Nếu như cô không muốn đi, Vưu Thiên Ái sẽ thay, tự cô suy nghĩ đi.”
Nghiêm Túc vừa muốn cúp mắt, Tưởng Cầm lại nói: “Không cần suy nghĩ, để cô ấy đi đi, tôi nghĩ, cô ấy thích hợp hơn tôi.”
Yên lặng vài giây, sau đó, truyền tới giọng nói dịu dàng của Nghiêm Túc: “Cô chắc chắn?”
“Ừm.”
Tình trạng bây giờ của Mộ Dung Hoành Nghị không ổn định, cô không thể bỏ anh lại được.
Vậy thì cứ chấp nhận hiện thực trước mắt đi.
Nghe ra được, Nghiêm Túc hít thở sâu, giống như đang đè nén. Sau đó, anh ta nói: “Cô đã dùng tình cảm xử lý việc một lần, lần này, tôi hy vọng cô có thể hiểu rõ mình rốt cuộc đang làm gì.”
Nói xong, anh ta bèn cúp máy.
Tưởng Cầm đứng ở cửa, cầm điện thoại từ từ buông xuống.
Giống như tự an ủi, cô khẽ mỉm cười. Cô biết rõ bản thân đang làm gì, hơn nữa, không có hối hận.
Ở đằng sau cô, Mộ Dung Hoành Nghị ngồi trên xe lăn, như có tâm sự mà nhíu mày, sau đó, ra hiệu chị Ngọc rời khỏi.
Ngày hôm sau, khi Tưởng Cầm đi xuống lầu, Mộ Dung Hoành Nghị đã ngồi trước bàn ăn.
Thấy anh mặc vest, cô sững người, đi đến hiếu kỳ hỏi: “Anh muốn ra ngoài?”
“Ừm, đến công ty một chuyến.” Anh nói rồi ngẩng đầu lên: “Cô cũng đi cùng tôi là được rồi.”
Tưởng Cầm không có hỏi tại sao, đáp một tiếng, sau khi ăn sáng xong, bèn vội vàng sửa soạn cho mình, sau đó cùng anh đến Tưởng Thị.
Cao Dương sớm đã đợi ở cửa, sau đó đi tới, trên đường, thỉnh thoảng báo cáo sắp xếp của ngày hôm nay.
Khi Mộ Dung Hoành Nghị xuất hiện ở công ty, mọi người đều kinh ngạc, vô thức nhìn vào anh. Mộ Dung Hoành Nghị mặt mày quá lạnh nhạt, quá trấn định, ai cũng không nhìn ra, anh thật ra không thể nhìn thấy.