Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 513

Mộ Dung Hoành Nghị nghiêng tai, dường như nghe thấy cái gì đó, sau đó, thần sắc trên mặt thay đổi, một cỗ khí tức lăng lệ thay thế, trong mắt cũng kết thành băng sương.

Đột nhiên, anh từ đến đất bò dậy, xông về phía người đàn ông trọc đầu, đẩy anh ta ra, hai tay siết chặt nắm đấm, hung hăng đấm.

“Á!”

Người đàn ông trọc đầu bị đánh trở tay không kịp, mặt và lồng ngực bị đánh liên tiếp mấy quyền, lớn tiếng nói: “Đáng chết! Mày làm đánh…”

Mộ Dung Hoành Nghị túm cổ áo của anh ta, cầm đầu của anh ta đập xuống đất.

“Mộ Dung Hoành Nghị!”

Tưởng Cầm hoàn toàn bị dọa sợ, xông đến kéo anh ra: “Dừng lại! Anh sẽ giết anh ta đó…”

Mộ Dung Hoành Nghị mặc kệ, thần sắc âm lãnh khiếp người.

Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông trọc đầu đã thu hút sự chú ý của bảo vệ, có mấy người chạy đến, mới kéo được Mộ Dung Hoành Nghị ra: “Dừng tay!”

Người đàn ông trọc đầu được người khác đỡ dậy, đầu đã đầy máu, anh ta hổn hển, tức giận nói: “Cái tên mù chết tiệt! Ông đây sẽ không tha cho mày… ông đây muốn khiến mày ngồi tù… ông đây kiện chết mày!!”

Mộ Dung Hoành Nghị giằng ra, còn muốn xông tới, trong lòng đột nhiên chui vào một cơ thể mềm mại, ôm chặt lấy anh.

“Mộ Dung Hoành Nghị, dừng lại…”

Tưởng Cầm ôm chặt lấy eo của anh, giọng nói nghèn nghẹn: “Anh không thể… vì tôi mà phạm tội… như thế không đáng.”

Cô là ai? Cô có tư cách gì khiến anh vì cô mà trả giá?

Không đáng, không đáng đâu.

Mộ Dung Hoành Nghị đứng lại: “Tôi biết cô không đáng, nhưng,” Một tay giữ chặt gáy của cô, đem cô ép sát vào trong lòng, trầm giọng nói, vẫn mang theo sát ý: “Tôi chính là không nhìn được người khác đụng vào cô!”

Tưởng Cầm nhắm mắt, nước mắt thấm ướt lồng ngực của anh. Sự nhốn nháo xung quanh, chẳng qua chỉ là hạt bụi tục thế, cô chỉ nghe thấy tiếng tim đập của người đàn ông trước mắt.

Sau đó, hai người bị cảnh sát dẫn đi, người đàn ông trọc đầu còn mắng: “Còn chưa có ai dám đối xử với tôi như thế! Tôi bắt anh ta ngồi tù! Tôi phải khiến anh ta chết ở trong tù!”

Cảnh sát quát: “Chỗ này là cục cảnh sát, anh chú ý cảm xúc một chút!”

Tưởng Cầm ở cùng với Mộ Dung Hoành Nghị, ngồi yên lặng ở một bên. Lệ khí của Mộ Dung Hoành Nghị giảm đi, thần sắc nhàn nhạt, mặc người đó có quậy thế nào, anh hoàn toàn vẫn là bộ dạng chả sao cả.

Khi cảnh sát hỏi, anh chỉ nói một câu: “Bà xã của tôi mang thai, anh ta ra tay với bà xã tôi, tôi không thể không đánh anh ta”

Nghe thấy hai chữ ‘bã xã’ anh nói, tùy ý như vậy, Tưởng Cầm cúi đầu, không tự nhiên mà đỏ mặt.

Cảnh sát vừa nghe, đồng thời nhìn thấy cổ tay tím xanh của Tưởng Cầm, nhíu mày, cái gì cũng không hỏi nữa, lại quay sang phía người đàn ông trọc đầu, khinh khỉ nói: “Ức hiếp người không nhìn thấy thì thôi đi, ngay cả vợ của người ta cũng muốn đánh? Anh còn là đàn ông hay không?!”

“Đồng chí cảnh sát, không phải như thế, anh đừng nghe anh ta nói linh tinh…”

“Ngoan ngoãn ngồi xuống! Bây giờ đã cho anh nói chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK